Tiếng Hát Chào Ngày Mới Của Thiều
Trên đỉnh ngọn cây sồi già, nơi những tia nắng ban mai đầu tiên khẽ chạm, Thiều, chú chim sơn ca bé nhỏ, đang say giấc. Nhưng Thiều không ngủ lâu. Chú có một công việc quan trọng: đánh thức khu rừng bằng bài ca tuyệt vời nhất. Thiều luôn hồi hộp chờ đợi khoảnh khắc ấy. Ở dưới gốc cây, Hạt Dẻ, cô sóc tinh nghịch, vẫn còn cuộn tròn trong tổ ấm bằng lá. Cô là người ngủ nướng nhất khu rừng. Thiều hít một hơi thật sâu, căng lồng ngực nhỏ bé của mình, và cất tiếng hót đầu tiên—một nốt nhạc cao vút, trong trẻo như pha lê. "Tít... tờ... Tít... tờ..." Tiếng ca của Thiều lướt trên sương, xuyên qua những tán lá dày, nhẹ nhàng gõ cửa từng ngôi nhà. Hạt Dẻ nhúc nhích. Một tai của cô khẽ co giật. Cô rên rỉ một chút, cố gắng kéo lớp lá chăn lên cao hơn. Bài ca của Thiều thay đổi. Nó trở nên vui tươi hơn, rộn ràng như tiếng suối chảy, mời gọi mọi người ra khỏi giấc mơ. Tiếng ca quá đẹp, quá rộn ràng! Cuối cùng, Hạt Dẻ cũng không thể cưỡng lại được nữa. Cô bật dậy khỏi tổ. "Ôi, Thiều!...