Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ Tháng 10, 2025

Tiếng Hát Chào Ngày Mới Của Thiều

Hình ảnh
  Trên đỉnh ngọn cây sồi già, nơi những tia nắng ban mai đầu tiên khẽ chạm, Thiều, chú chim sơn ca bé nhỏ, đang say giấc. Nhưng Thiều không ngủ lâu. Chú có một công việc quan trọng: đánh thức khu rừng bằng bài ca tuyệt vời nhất. Thiều luôn hồi hộp chờ đợi khoảnh khắc ấy. Ở dưới gốc cây, Hạt Dẻ, cô sóc tinh nghịch, vẫn còn cuộn tròn trong tổ ấm bằng lá. Cô là người ngủ nướng nhất khu rừng. Thiều hít một hơi thật sâu, căng lồng ngực nhỏ bé của mình, và cất tiếng hót đầu tiên—một nốt nhạc cao vút, trong trẻo như pha lê. "Tít... tờ... Tít... tờ..." Tiếng ca của Thiều lướt trên sương, xuyên qua những tán lá dày, nhẹ nhàng gõ cửa từng ngôi nhà. Hạt Dẻ nhúc nhích. Một tai của cô khẽ co giật. Cô rên rỉ một chút, cố gắng kéo lớp lá chăn lên cao hơn. Bài ca của Thiều thay đổi. Nó trở nên vui tươi hơn, rộn ràng như tiếng suối chảy, mời gọi mọi người ra khỏi giấc mơ. Tiếng ca quá đẹp, quá rộn ràng! Cuối cùng, Hạt Dẻ cũng không thể cưỡng lại được nữa. Cô bật dậy khỏi tổ. "Ôi, Thiều!...

Chú Chuột Chũi Đi Tìm Ánh Sáng

Hình ảnh
  Ở sâu dưới lòng đất, nơi luôn tối om và ấm áp, sống một chú chuột chũi nhỏ tên là Đào. Cậu có một chiếc mũi hồng xinh xắn và đôi chân khỏe mạnh để đào bới. Đào rất thích nhà mình. Nhưng thỉnh thoảng, cậu lại nghe những tiếng xì xào về một nơi gọi là "Ánh Sáng" ở phía trên. "Chắc là một nơi đẹp lấp lánh lắm," Đào nghĩ. Một buổi sáng, Đào quyết định: "Mình phải đi tìm Ánh Sáng thôi!" Cậu nhờ Bác Trí, chú chuột chũi lớn tuổi và khôn ngoan nhất, chỉ đường. Bác Trí cười hiền từ: "Ánh Sáng thì ở trên cao, cháu ơi. Nhưng đường đi rất dài và khác biệt. Cháu có sợ không?" Đào hít một hơi thật sâu. "Không ạ! Cháu tò mò hơn là sợ!" Và thế là cuộc hành trình của Đào bắt đầu. Cậu đào, đào, và đào! Cậu đi qua những đoạn đường hầm ngoằn ngoèo, nơi có những rễ cây to lớn ôm chặt lấy nhau. Cuối cùng, sau rất nhiều công sức, Đào cảm thấy có một luồng không khí mát lạnh và một mùi hương mới lạ. Cậu đào thêm một nhát cuối cùng—PHỤT! Cậu đã ở trên mặt đất...

Tí Voi Con Và Con Đường Dũng Cảm

Hình ảnh
  Trong khu rừng Xanh Mượt, có một chú voi con tên là Tí. Tí thích chạy nhảy, thích nghịch nước, nhưng có một điều làm chú sợ: đó là Cây Cầu Gỗ. Cây cầu được làm từ những tấm ván cũ, lúc nào cũng kêu "kẽo kẹt" mỗi khi có gió thổi qua. Đối với Tí, nó giống như một con quái vật gỗ đang ngủ gật. Mẹ Trúc là một cô voi nhân hậu và dũng cảm. Bà thường xuyên băng qua cây cầu để đến vườn tre ngon nhất ở bên kia bờ. "Tí ơi, nếu không qua cầu, con sẽ bỏ lỡ những cây tre non mềm và ngọt nhất đấy!" Mẹ Trúc nhẹ nhàng gọi. Tí rất muốn ăn tre, nhưng cái ý nghĩ bước lên tấm ván kêu "kẽo kẹt" làm chân chú run lên. Chú tưởng tượng mình sẽ rơi xuống dòng sông lấp lánh bên dưới. Tí nhìn sang bên kia, nơi có những bụi tre xanh tươi vẫy gọi. Chú hít một hơi thật sâu, nhớ lại lời mẹ: "Can đảm không phải là không sợ hãi, mà là bước đi dù lòng vẫn sợ." Chú voi con từ từ nhấc chân lên. Bàn chân đầu tiên chạm vào cầu. Kẽo kẹt! Tiếng kêu vang lên, không lớn như Tí tưởng. Ch...

Cáo Nhỏ Biết Xin Lỗi

Hình ảnh
  Giới thiệu Râm, chú cáo nhỏ tinh nghịch nhất khu rừng, và người bạn thân nhất của cậu, Nhung, cô thỏ hiền lành. Họ thích chơi trò đuổi bắt giữa những tia nắng xuyên qua tán lá. Hôm đó, Nhung vừa hoàn thành một tòa tháp cao vút bằng những hạt dẻ bóng loáng. Cô bé rất tự hào, tháp cao đến tận mũi cô bé cơ! "Xem mình này!" Râm hét lên, chạy thật nhanh để khoe khả năng nhảy xa của mình. Cậu không nhìn đường, không may vấp phải một cái rễ cây... RẦM! Tòa tháp hạt dẻ đổ sập, lăn lóc khắp nơi. Nhung nhìn những hạt dẻ lăn đi, đôi tai cụp xuống. Nước mắt bắt đầu chảy dài trên má cô bé. Râm thấy Nhung khóc. Cậu cảm thấy một cục gì đó nghèn nghẹn trong cổ họng. Cậu biết mình phải nói gì, nhưng những từ ngữ đó lại trốn tiệt ở đâu đó trong bụng cậu. Thay vì cố gắng tìm lại những từ ngữ bị lạc, Râm quay lưng lại và chạy biến. Cậu chạy vào bụi cây rậm rạp nhất mà cậu có thể tìm thấy. Cậu nằm đó, một mình, lắng nghe tiếng chim hót mà không thấy vui. Không có Nhung chơi cùng thì chẳng còn g...

Sóc Tí Chia Sẻ

Hình ảnh
  Trên cành cây cao, có một chú Sóc tên là Tí. Cả mùa hè, Tí đã chăm chỉ tha thật nhiều hạt dẻ và hạt óc chó về tổ của mình. Tổ của Tí nằm trong hốc cây, giờ đây là một kho báu tí hon! Cậu Sóc nhỏ cứ ngắm nhìn đống hạt tròn lẳn, bóng bẩy và tự nhủ: "Mình có nhiều hạt quá đi mất!" Nhưng mấy hôm nay, trời mưa to và lạnh buốt. Tí nhớ đến cô Thỏ Bông hay cười và anh Nhím chậm chạp. Các bạn không ra ngoài kiếm thức ăn được. "Mình nên làm gì nhỉ?" Tí gãi tai. "Mình có thừa, còn các bạn thì đang đói. À, mình biết rồi!" Tí nhanh nhẹn chọn ra những hạt ngon nhất, to nhất. Cậu Sóc cẩn thận gói những chiếc hạt đã chọn vào hai chiếc lá phong màu đỏ rực. Đây là những gói quà bí mật mà Tí muốn mang tặng bạn. Trước hết, Tí mang một gói đến chỗ Thỏ Bông. Tí đang nhảy nhót vui vẻ, dùng một chiếc lá rộng làm ô để che mưa. "Bông ơi, mình chia hạt dẻ cho cậu nè! Ăn ngon miệng nhé!" Bông ngạc nhiên reo lên: "Ôi, cảm ơn Tí nhiều lắm! Cậu là người bạn tốt bụng nhấ...