Tí Voi Con Và Con Đường Dũng Cảm
Trong khu rừng Xanh Mượt, có một chú voi con tên là Tí. Tí thích chạy nhảy, thích nghịch nước, nhưng có một điều làm chú sợ: đó là Cây Cầu Gỗ.
Cây cầu được làm từ những tấm ván cũ, lúc nào cũng kêu "kẽo kẹt" mỗi khi có gió thổi qua. Đối với Tí, nó giống như một con quái vật gỗ đang ngủ gật.
Mẹ Trúc là một cô voi nhân hậu và dũng cảm. Bà thường xuyên băng qua cây cầu để đến vườn tre ngon nhất ở bên kia bờ.
"Tí ơi, nếu không qua cầu, con sẽ bỏ lỡ những cây tre non mềm và ngọt nhất đấy!" Mẹ Trúc nhẹ nhàng gọi.
Tí rất muốn ăn tre, nhưng cái ý nghĩ bước lên tấm ván kêu "kẽo kẹt" làm chân chú run lên. Chú tưởng tượng mình sẽ rơi xuống dòng sông lấp lánh bên dưới.
Tí nhìn sang bên kia, nơi có những bụi tre xanh tươi vẫy gọi. Chú hít một hơi thật sâu, nhớ lại lời mẹ: "Can đảm không phải là không sợ hãi, mà là bước đi dù lòng vẫn sợ."
Chú voi con từ từ nhấc chân lên. Bàn chân đầu tiên chạm vào cầu. Kẽo kẹt! Tiếng kêu vang lên, không lớn như Tí tưởng.
Chú bước thêm một bước nữa, rồi một bước nữa. Cây cầu vẫn rung rinh, nhưng nó giữ chú lại. Tí bắt đầu nhận ra, những tiếng "kẽo kẹt" chỉ là giọng hát của gỗ mà thôi.
Khi Tí đến giữa cầu, chú thấy mình đã tự tin hơn rất nhiều. Chú vẫy tai chào những chú cá đang bơi lội phía dưới.
Cuối cùng, Tí cũng đặt chân lên bờ bên kia. Cây tre non đầu tiên ngon tuyệt! Từ nay, Cây Cầu Gỗ không còn là quái vật nữa, nó là Con Đường Dũng Cảm của Tí.
Nhận xét
Đăng nhận xét