Chú Heo Hồng Và Hố Bùn Mát Lạnh
"Bống ơi! Nước bùn mát lắm! Mau xuống đây nào!" cô bạn Thảo kêu lên, người lấm lem bùn. Nhưng Bống chỉ lắc đầu, "Không đâu, cảm ơn Thảo. Tớ thích màu hồng của mình hơn!"
Trời nóng quá! Bống thử nằm dưới bóng cây, nhưng lá rụng lạo xạo. Cậu thử uống nước mát từ vòi, nhưng vẫn thấy nóng bức và chẳng hề đỡ hơn chút nào.
Bống quyết định làm một việc sạch sẽ hơn. Cậu đi nhặt cỏ khô để lót ổ, nhưng những cây cỏ khô cọ vào da cậu thấy ngứa ngáy và chẳng vui tí nào.
Thảo thấy Bống chật vật. Cô đến gần, nhưng giữ khoảng cách để Bống không bị "bẩn". "Bống à, bùn không chỉ bẩn đâu. Nó mềm như kem, mát như kem, và nó bảo vệ da chúng ta khỏi nắng nữa đó."
Bống ngước nhìn những người bạn đang vui đùa. Họ lăn lộn, họ cười khúc khích, và họ trông thật sự hạnh phúc và mát mẻ trong lớp bùn nâu sẫm.
Bống hít một hơi thật sâu. Cậu nhìn xuống bàn chân hồng hào, rồi nhìn sang hố bùn đen bóng. "Nóng quá! Và tớ cũng muốn được vui vẻ như các bạn!" cậu nghĩ.
Ầm! Một bước chân, rồi cả người Bống chìm vào lớp bùn mát lạnh. Ôi! Bùn không hề dính như cậu tưởng. Nó ấm áp, mềm mại, và thơm mùi đất!
Bống lăn một vòng thật lớn, rồi cậu lăn thêm một vòng nữa! Màu hồng sạch sẽ đã biến mất, thay vào đó là một lớp áo bùn mát rượi, hoàn hảo.
Từ ngày đó, Bống vẫn thích sạch sẽ, nhưng cậu học được rằng, đôi khi, điều tốt nhất cho chúng ta lại là điều... bẩn nhất! Và không có gì mát mẻ hơn một buổi chiều tắm bùn vui vẻ với bạn bè!
Nhận xét
Đăng nhận xét