Bò Con và Chiếc Chuông Nhỏ

 

Mơ là một chú bò con sống trên cánh đồng cỏ xanh mát. Cô bé có một chiếc chuông nhỏ xíu, bằng đồng sáng bóng, đeo quanh cổ.


Chiếc chuông của Mơ có tiếng kêu rất khẽ, như một tiếng "kling" dịu dàng, lọt thỏm giữa những tiếng "BOOONG" vang dội của đàn bò lớn, đặc biệt là tiếng chuông của chú Trấn.


Mơ cảm thấy hơi buồn. "Tiếng chuông của mình nhỏ quá," cô bé thì thầm. "Nó không giúp mình vang lên giữa bầy đàn, chẳng ai nghe thấy mình cả."


Một hôm, Mơ mãi mê đuổi theo một chú bướm tím và đi lạc lên ngọn đồi sương mù. Sương dày đặc bao phủ mọi thứ, cô bé không còn nghe thấy tiếng chuông lớn của chú Trấn nữa.


Cô bé bắt đầu sợ hãi. "Mình đi lạc rồi! Mình nên làm gì đây? Nếu mình kêu to, tiếng kêu sẽ bị sương nuốt chửng mất!"


Đột nhiên, Mơ nhớ đến lời chú Trấn già đã nói: "Chuông không chỉ là tiếng gọi lớn, Mơ ạ, mà nó còn là trái tim riêng của mỗi đứa, nó có âm thanh độc đáo của riêng mình."


Mơ hít một hơi thật sâu và bắt đầu đi thật chậm, nhịp nhàng. Cô bé không cố gắng lắc mạnh, mà để chiếc chuông tự rung lên một cách tự nhiên.


Tiếng "kling... kling..." nhỏ xíu, không lớn, nhưng rất trong trẻo, xuyên qua làn sương một cách lạ lùng. Nó khác biệt với bất kỳ tiếng chuông bò nào khác.

Ở dưới chân đồi, chú Trấn đã nghe thấy. "Kia rồi! Đó là tiếng chuông của Mơ! Nhỏ, nhưng thật rõ ràng và không lẫn vào đâu được!"


Dẫn đường bằng tiếng "kling" nhỏ bé ấy, chú Trấn tìm được Mơ và cả hai gặp lại nhau. Mơ ôm lấy chiếc chuông của mình. Nó không lớn, nhưng nó là của cô bé, và nó đã mang cô bé về nhà.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

THI TRẠNG NGUYÊN TIẾNG VIỆT – GIỮ GÌN VÀ LAN TỎA VẺ ĐẸP CỦA TIẾNG MẸ ĐẺ

Bé An Tập Viết

Làm sao để con có thể nói “không” khi bị bạn bè rủ rê làm điều sai?