Sóc Bay Tìm Bạn

 

Trên ngọn cây cổ thụ cao nhất Rừng Bầu Trời, sống một cô sóc bay tên Phi. Cô ấy có chiếc dù da cam tuyệt đẹp để lượn qua những khoảng không xanh biếc.

Mỗi chuyến bay là một vũ điệu tự do. Phi lượn, xoay tròn, và ngắm nhìn thế giới. Nhưng khi đáp xuống, cô thường chỉ thấy bóng mình. "Chà, giá mà có ai đó để chia sẻ khung cảnh này," cô thì thầm.


Một buổi sáng, Phi quyết định: "Hôm nay, mình sẽ bay xuống thấp hơn bao giờ hết. Chắc chắn bạn bè đang chờ mình ở đâu đó!"


Cô lượn qua chỗ chim gõ kiến ồn ào và vẫy tay với bầy khỉ tinh nghịch. Nhưng chim gõ kiến quá bận rộn với công việc của mình, còn bầy khỉ thì luôn treo mình quá nhanh.


Bay ngày càng thấp, cô nhìn thấy một sinh vật nhỏ bé đang ngồi một mình dưới một chiếc nấm đỏ. Đó là Tí, chú chuột nhút nhát, đang chơi với một hạt dẻ.


Phi nhẹ nhàng đáp xuống một cành cây gần đó. "Chào bạn," cô nói khẽ, giọng ấm áp. Tí giật mình, làm rơi hạt dẻ. Cậu bé sợ những sinh vật to lớn từ trên cao.


"Đừng sợ," Phi nói, hạ mình xuống mặt đất thật chậm, từng chút một. "Mình là Phi, mình chỉ muốn tìm một người bạn để kể về những đám mây."


Tí ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe. Cậu thấy Phi thật khác biệt. Cô ấy lớn, nhưng cử chỉ của cô ấy thật nhẹ nhàng. "Mình... mình là Tí," cậu lắp bắp.


Phi không kể về những chuyến bay lướt gió. Cô ấy kể về sự im lặng của bầu trời và hình dạng ngộ nghĩnh của những đám mây bông. Tí thì kể về sự ấm áp của chiếc tổ dưới rễ cây và hương vị của hạt dẻ mới.

Cuối cùng, Phi không còn cô đơn ở ngọn cây nữa, và Tí không còn sợ hãi những điều đến từ trên cao. Họ đã tìm thấy một tình bạn sâu sắc, bay bổng như một cú lượn đẹp nhất.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

THI TRẠNG NGUYÊN TIẾNG VIỆT – GIỮ GÌN VÀ LAN TỎA VẺ ĐẸP CỦA TIẾNG MẸ ĐẺ

Bé An Tập Viết

Làm sao để con có thể nói “không” khi bị bạn bè rủ rê làm điều sai?