Hổ con và Bài học Kiên nhẫn

 
Chú hổ con tên Kiên. Kiên rất đáng yêu, nhưng có một điều: Kiên chẳng bao giờ chịu chờ đợi. "Nhanh lên! Nhanh lên!" là câu cửa miệng của cậu bé.


Sáng nay, Kiên muốn ăn bữa sáng ngon nhất: Cá Hồi Sông. "Con muốn ra sông ngay bây giờ, Mẹ Tâm ơi!" Kiên vừa nói vừa giậm chân.


Mẹ Tâm nhẹ nhàng nói: "Kiên yêu quý, muốn bắt được cá hồi thì cần phải có 'nghệ thuật chờ đợi'. Cá rất tinh ranh, con phải tĩnh lặng."


Nhưng Kiên không nghe. Vừa đến bờ sông, cậu đã nhảy ùm xuống nước. "Chờ đợi? Không cần đâu! Con sẽ bắt cá bằng tốc độ Hổ!"


Tiếng động lớn làm lũ cá sợ hãi, bơi hết đi. Kiên lặn lội một lúc, tay không. Cậu leo lên bờ, ướt sũng và bực bội.


"Mẹ, sao con không bắt được con nào cả?" Kiên hỏi, giọng đầy thất vọng. Mẹ Tâm đang ngồi cách đó không xa.


"Cá hồi sẽ chỉ đến khi cảm thấy an toàn, Kiên ạ. Chúng ta phải thật TĨNH LẶNG, giống như một cái cây đang chờ mặt trời mọc." Mẹ Tâm thì thầm.


Kiên ngồi. Một phút trôi qua. Hai phút trôi qua. "Nhanh lên!" giọng nói quen thuộc lại thì thầm trong đầu cậu. Cậu cảm thấy muốn nhào xuống nước lần nữa.


Nhưng rồi, Kiên hít một hơi thật sâu. Cậu nhớ lại lời mẹ: Tĩnh lặng như một cái cây. Cậu nằm im, chờ đợi, chờ đợi...


VÀ BỐP! Một con cá hồi nhỏ, không hề hay biết, bơi sát vào bờ. Kiên, với một động tác nhanh như chớp sau khi đã kiên nhẫn chờ đợi, nhẹ nhàng tóm gọn bữa sáng của mình!


Kiên sung sướng chạy lại chỗ Mẹ Tâm. "Mẹ ơi, con đã làm được! Con đã học được 'nghệ thuật chờ đợi' rồi!"

Từ đó, Kiên vẫn là một chú hổ nhanh nhẹn, nhưng cậu cũng đã học được rằng: Đôi khi, điều tuyệt vời nhất lại đến sau khi bạn biết cách chậm lại và chờ đợi.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

THI TRẠNG NGUYÊN TIẾNG VIỆT – GIỮ GÌN VÀ LAN TỎA VẺ ĐẸP CỦA TIẾNG MẸ ĐẺ

Bé An Tập Viết

Làm sao để con có thể nói “không” khi bị bạn bè rủ rê làm điều sai?