Chồn Nâu Và Chuyến Đi Dạo Ban Đêm
Chồn nâu Linh là một cô bé tò mò, nhưng ban đêm cô luôn cuộn tròn trong tổ ấm. Ánh trăng sáng bạc mời gọi cô khám phá.
"Ôi, thế giới ban đêm trông như thế nào nhỉ?" Linh tự hỏi. Lòng dũng cảm của cô bé nhỏ như một hạt sương, nhưng sự tò mò lại lớn như một thân cây cổ thụ.
Rón rén, rón rén. Linh bước đi trên lớp rêu mềm. Khu rừng đêm thật khác lạ! Mọi thứ đều có màu xanh thẳm và im lặng, chỉ có những tiếng kêu "cọt kẹt" bí ẩn.
Bỗng một tiếng "Hú!" vang lên từ phía trên. Linh giật mình, cô bé nép vào một khóm dương xỉ lớn, trái tim đập thình thịch như trống.
"Chà chà, bạn nhỏ, có vẻ như bạn lạc đường rồi," một giọng nói trầm ấm và khôn ngoan cất lên. Đó là Cú mèo Trí.
Đôi mắt tròn xoe của bác Trí lấp lánh như hai chiếc đèn pha. "Cháu sợ bóng tối sao, Linh?" bác nhẹ nhàng hỏi.
Linh khẽ gật đầu. Trí cười khẽ. "Bóng tối không đáng sợ đâu, bạn nhỏ. Cháu chỉ cần biết cách nhìn thôi."
Trí dẫn Linh đến một bãi cỏ trống. "Nhìn kìa," bác thì thầm. Hàng ngàn con đom đóm lấp lánh như kim cương nhỏ trên nền nhung đen.
Ánh trăng không còn làm Linh sợ nữa. Nó vẽ một con đường bạc lấp lánh trên mặt hồ, và làn sương mỏng manh nhảy múa thật dịu dàng.
Linh cảm ơn Cú Trí. Khi cô bé trở về nhà, cô không còn là chồn nâu hay ngủ nữa. Linh đã là một nhà thám hiểm ban đêm!
Nhận xét
Đăng nhận xét