Cá Voi Hát Khúc Ca Cổ Xưa
Sâu dưới đáy biển xanh thẳm, có một cô cá voi con tên là Mây. Mây rất tò mò. Cô bé không thích những tiếng ồn ào thông thường của rạn san hô, mà luôn tìm kiếm một thứ gì đó lớn lao hơn.
Một đêm, khi ánh trăng bạc xuyên qua làn nước, Mây nghe thấy một âm thanh. Đó không phải tiếng gọi của bạn bè, mà là một tiếng ngân nga sâu thẳm, như thì thầm những bí mật của hàng ngàn năm.
"Mình phải đi tìm! Những câu chuyện cổ xưa đó đang gọi mình," Mây tự nhủ. Cô cá voi con dũng cảm bơi ra khỏi rạn san hô ấm áp, đi sâu hơn vào vùng nước đại dương bao la.
Sau một hành trình dài, Mây đến một vực thẳm sâu hun hút. Ở đó, nằm im lìm giữa làn nước xanh thẫm, là Lão Trầm—chú cá voi lưng gù già nhất, to lớn nhất của đại dương.
Mây rụt rè tiến lại gần. "Chào Lão Trầm," cô bé thì thầm, "Cháu nghe thấy những bài ca cổ xưa... có phải ông đang kể chuyện không ạ?"
Lão Trầm mở cái miệng to lớn của mình một cách nhẹ nhàng. "À, Mây bé bỏng. Đúng vậy. Ta đang kể lại lúc đại dương mới được sinh ra, cái thuở mà san hô còn chưa có màu."
Rồi Lão Trầm cất tiếng hát. Không phải là âm thanh thông thường, mà là một bản giao hưởng của lịch sử. Xung quanh Mây, những hạt nước bắt đầu lấp lánh, vẽ nên hình ảnh của những đại dương đã mất và những vì sao cổ xưa.
"Những câu chuyện này," Lão Trầm ngân nga, "không chỉ là âm thanh. Chúng là ký ức, là linh hồn của đại dương. Chúng ta mang chúng trong tim, và ta truyền lại cho những trái tim biết lắng nghe."
Mây cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa trong mình. Cô bé hiểu rằng mình đã nhận được một món quà quý giá hơn bất cứ viên ngọc trai nào. "Cháu hứa, Lão Trầm. Cháu sẽ giữ gìn và kể lại những câu chuyện này."
Giờ đây, khi Mây bơi về nhà, những tiếng động bình thường của đại dương không còn nhàm chán nữa. Mỗi tiếng kêu, mỗi tiếng sóng vỗ đều là một phần của câu chuyện vô tận mà cô bé sẽ mang theo mãi mãi.
Nhận xét
Đăng nhận xét