Linh Chi Và Những Chấm Tròn Bị Lạc

 


Sáng sớm tinh mơ, Linh Chi bọ rùa thức dậy với nụ cười tươi rói. Hôm nay là một ngày đẹp trời để bay lượn! Nhưng khi nhìn xuống, cô bé bỗng giật mình.


"Ôi không! Những chấm tròn đỏ xinh đẹp của mình đâu hết rồi?" Linh Chi thốt lên, đôi mắt long lanh sắp khóc. "Mình không thể là Linh Chi nếu không có những chấm tròn!"


Quyết tâm, Linh Chi hít một hơi thật sâu. "Mình phải đi tìm chúng!" Cô bé xòe đôi cánh nhỏ, bay vút lên, bắt đầu cuộc hành trình.


Linh Chi bay qua một hàng kiến đang hối hả tha mồi. "Chào Kiến Thợ!" cô bé gọi. "Bạn có thấy những chấm tròn đỏ của mình ở đâu không?"


Kiến Thợ lắc đầu. "Xin lỗi Linh Chi, mình bận quá không để ý. Nhưng bạn có thể hỏi Bướm Hoa xinh đẹp kia kìa, chị ấy bay khắp nơi mà!"


Linh Chi bay đến một vườn hoa rực rỡ, nơi Bướm Hoa đang nhẹ nhàng đậu trên một bông hồng đỏ thắm. "Chào Bướm Hoa!" Linh Chi nói. "Chị có thấy những chấm tròn của em không?"


Bướm Hoa suy nghĩ một lát, rồi đôi mắt chị ấy bỗng sáng lên. "À, chị nhớ rồi! Sáng nay chị thấy Cánh Cam bọ hung đang chơi đùa với mấy thứ lấp lánh ở bụi cây đằng kia."


Linh Chi vội vã bay đến bụi cây mà Bướm Hoa chỉ. Quả nhiên, ở đó, Cánh Cam bọ hung đang hí hoáy với một đống đồ vật nhỏ lấp lánh.



"Cánh Cam!" Linh Chi gọi. "Bạn có thấy những chấm tròn của mình không?" Cánh Cam ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngây thơ. "À, đây là những viên sỏi đẹp mà mình tìm thấy! Bạn muốn chơi cùng không?" Cánh Cam chìa ra những chấm tròn đỏ của Linh Chi.


Linh Chi vui sướng reo lên! Cô bé nhẹ nhàng lấy lại những chấm tròn của mình và gắn chúng lên lưng. "Cảm ơn Cánh Cam nhé! Chúng là của mình!" Linh Chi ôm Cánh Cam một cái thật chặt. Từ đó, Linh Chi biết rằng những thứ quý giá nhất đôi khi chỉ đang chờ được tìm thấy ở một nơi bất ngờ.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

THI TRẠNG NGUYÊN TIẾNG VIỆT – GIỮ GÌN VÀ LAN TỎA VẺ ĐẸP CỦA TIẾNG MẸ ĐẺ

Bé An Tập Viết

Làm sao để con có thể nói “không” khi bị bạn bè rủ rê làm điều sai?