Chú Công Tự Phụ
Giữa khu rừng xanh tươi, có một chú công trẻ tên là Pavo. Cậu có một bộ lông đuôi lộng lẫy, rực rỡ như cầu vồng. Mỗi buổi sáng, Pavo đều dành hàng giờ để ngắm nhìn mình trong vũng nước.
Pavo thích khoe bộ lông của mình với tất cả mọi người. Cậu đi khắp nơi, xòe đuôi ra trước mặt các bạn thỏ, sóc, và hươu, mong nhận được những lời khen ngợi.
"Lông của tớ là đẹp nhất!" Pavo tự hào nói. Cậu không bao giờ tham gia vào các trò chơi hay giúp đỡ các bạn khác, vì cậu sợ làm bẩn hay hỏng bộ lông quý giá của mình.
Một đêm, một cơn bão lớn ập đến. Gió rít mạnh, mưa trút xuống như thác. Pavo cuộn mình trong một bụi cây, nhưng những cành cây và lá khô vẫn va vào bộ lông của cậu.
Sáng hôm sau, khi bão tan, Pavo rón rén bước ra. Cậu nhìn xuống và thấy bộ lông đuôi của mình đã bị tơi tả. Những chiếc lông rực rỡ đã bị gãy, cong và dính đầy bùn đất.
Pavo khóc nức nở. "Bộ lông của tớ... nó không còn đẹp nữa rồi!" Cậu cảm thấy mình thật vô dụng và xấu xí.
Một con cú già khôn ngoan tên là Athena bay đến đậu trên cành cây gần đó. "Này Pavo," Athena nói dịu dàng, "một bộ lông đẹp không làm nên một người bạn tốt."
"Cậu có đôi chân khỏe để chạy nhanh, đôi mắt tinh tường để tìm quả mọng. Hãy dùng những tài năng đó để giúp đỡ mọi người," Athena khuyên.
Pavo bắt đầu giúp đỡ các bạn. Cậu dùng đôi chân khỏe để mang quả mọng cho một chú sóc già, và dùng đôi mắt tinh tường để tìm đường cho một chú thỏ con bị lạc.
Dần dần, bộ lông của Pavo mọc lại. Nhưng lần này, cậu không còn kiêu ngạo nữa. Pavo hiểu rằng vẻ đẹp thật sự đến từ lòng tốt và sự giúp đỡ, chứ không phải từ bộ lông lộng lẫy.
Nhận xét
Đăng nhận xét