Vẻ Đẹp Quê Hương Em

 


Linh là một cô bé đáng yêu sống trong một ngôi làng nhỏ xinh đẹp. Mỗi sáng, Linh thích chạy ra sân, hít thở không khí trong lành và ngắm nhìn những cánh đồng lúa xanh mướt trải dài.


Linh nghĩ rằng mình đã biết hết mọi ngóc ngách của quê hương rồi. Nhưng một buổi chiều nọ, Bà Mai, người bà hiền lành của Linh, mỉm cười và nói: "Linh ơi, con có muốn khám phá thêm những điều kỳ diệu của quê hương mình không?"


Linh tò mò gật đầu. Bà Mai dẫn Linh đến con đường làng quen thuộc. "Hãy nhìn kỹ hơn nhé, Linh," Bà Mai nói. Linh bắt đầu chú ý đến những bông lúa trĩu hạt vàng óng ánh dưới nắng chiều.


"Ôi, đẹp quá!" Linh thốt lên. Những hạt lúa như những viên ngọc quý, và đàn trâu nước đang gặm cỏ thong dong trên đồng, tạo nên một bức tranh thật bình yên.


Tiếp theo, Bà Mai và Linh đi đến bờ sông. Dòng sông uốn lượn như dải lụa mềm mại, phản chiếu bầu trời xanh biếc và những đám mây trắng bồng bềnh.


Những chiếc thuyền nhỏ lướt nhẹ trên mặt nước, mang theo tiếng hò reo của những người dân chài. Linh cảm thấy lòng mình thật bình yên khi ngắm nhìn cảnh vật.

Bà Mai chỉ lên những ngọn núi xa xa. "Đó là nơi những cây cổ thụ vươn mình lên trời, và tiếng chim hót vang vọng mỗi sớm mai." Linh tưởng tượng ra một khu rừng xanh thẳm đầy bí ẩn.

Trên đường về, Linh còn thấy những người thợ thủ công đang tỉ mỉ làm ra những sản phẩm truyền thống. Mỗi nụ cười, mỗi ánh mắt của người dân đều toát lên sự ấm áp và hiếu khách.


Linh nhận ra rằng vẻ đẹp của quê hương không chỉ ở cảnh vật thiên nhiên hùng vĩ, mà còn ở tình người, ở những nét văn hóa truyền thống đã được gìn giữ qua bao đời.

Từ ngày đó, Linh càng yêu thêm quê hương mình. Mỗi ngày, Linh lại khám phá thêm một điều mới mẻ, và luôn tự hào kể cho bạn bè nghe về vẻ đẹp của ngôi làng nhỏ bé của mình.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

THI TRẠNG NGUYÊN TIẾNG VIỆT – GIỮ GÌN VÀ LAN TỎA VẺ ĐẸP CỦA TIẾNG MẸ ĐẺ

Bé An Tập Viết

Làm sao để con có thể nói “không” khi bị bạn bè rủ rê làm điều sai?