Quyền Và Bổn Phận Của Tiểu Minh
Tiểu Minh là một cậu bé lanh lợi, luôn tràn đầy năng lượng. Cậu rất thích chơi đùa với những món đồ chơi yêu thích và say mê khám phá thế giới qua những cuốn sách đầy màu sắc. Tiểu Minh tin rằng mọi đứa trẻ đều có quyền được vui chơi và học hỏi thật nhiều điều mới mẻ.
Nhưng đôi khi, Tiểu Minh lại quá mải mê với những trò vui mà quên mất những việc cần làm của mình. Phòng của cậu bé thường hơi bừa bộn, với đồ chơi vương vãi khắp sàn, và bài tập về nhà đôi khi bị bỏ quên trên bàn học.
Một buổi chiều nọ, Tiểu Minh muốn tìm cuốn truyện tranh về những chuyến phiêu lưu kỳ thú mà cậu yêu thích nhất để đọc. Cậu lục tung cả căn phòng, nhưng dù tìm mãi, cậu vẫn không thể tìm thấy nó trong mớ hỗn độn.
Cậu bé buồn bã ngồi phịch xuống sàn nhà, thở dài thườn thượt. Đúng lúc đó, Mai Linh, một cô bé hàng xóm lớn hơn Tiểu Minh một chút, đi ngang qua và thấy cậu bé đang ngồi một mình.
Mai Linh nhẹ nhàng bước vào và hỏi: "Tiểu Minh, sao em lại buồn thế?" Tiểu Minh ngẩng đầu lên, kể cho cô nghe về cuốn truyện bị mất và sự bừa bộn trong phòng.
Mai Linh mỉm cười dịu dàng và nói: "Em biết không, chúng ta có quyền được đọc sách, được chơi đùa thỏa thích. Nhưng chúng ta cũng có trách nhiệm giữ gìn đồ đạc của mình gọn gàng, ngăn nắp nữa đấy."
Tiểu Minh suy nghĩ. Cậu chợt nhận ra rằng nếu cậu có trách nhiệm sắp xếp đồ đạc của mình, thì cậu sẽ dễ dàng tìm thấy mọi thứ khi cần và có nhiều thời gian hơn để chơi đùa hoặc đọc sách.
Chẳng mấy chốc, căn phòng của Tiểu Minh trở nên sạch sẽ và ngăn nắp. Và kìa, cuốn truyện tranh yêu thích của cậu bé nằm ngay ngắn trên kệ sách, như đang chờ đợi cậu! Tiểu Minh reo lên vui sướng.
Từ đó về sau, Tiểu Minh đã hiểu rằng quyền và bổn phận luôn đi đôi với nhau. Khi chúng ta hoàn thành bổn phận của mình, chúng ta sẽ được tận hưởng quyền lợi một cách trọn vẹn và hạnh phúc nhất.
Nhận xét
Đăng nhận xét