Niềm Vui Từ Sự Giúp Đỡ

 


Mei là một cô bé lớp 4 tràn đầy năng lượng, luôn háo hức khám phá những điều mới mẻ. Hôm nay, Mei đang rất vui vì cô bé vừa nhận được một món đồ chơi công nghệ mới toanh!


Mải mê nhìn vào chiếc hộp, Mei không để ý lắm đến xung quanh. Cô bé đi ngang qua một khu chợ nhỏ, nơi mọi người đang tấp nập mua bán.


Bỗng, "Rầm!" Một tiếng động lớn vang lên. Mei giật mình ngẩng đầu lên. Cô bé thấy Ông Lâm, một người bán trái cây già, đang loay hoay với chiếc xe đẩy của mình. Chiếc xe bị nghiêng, và những quả cam, quả táo lăn lông lốc ra đường.


Mei nhìn Ông Lâm một lúc. Cô bé thấy ông vất vả nhặt từng quả một, lưng còng xuống. Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Mei: "Mình có nên giúp không nhỉ?" Nhưng rồi, sự háo hức với món đồ chơi mới lại kéo cô bé đi.


Về đến nhà, Mei mở hộp đồ chơi ra. Nhưng lạ thay, niềm vui không trọn vẹn. Hình ảnh Ông Lâm vất vả nhặt trái cây cứ hiện lên trong tâm trí cô bé.


Sáng hôm sau ở trường, Mei kể chuyện này cho Cô Hoa nghe. Cô Hoa mỉm cười dịu dàng: "Mei à, đôi khi, niềm vui lớn nhất không phải là nhận được, mà là khi chúng ta cho đi và giúp đỡ người khác."


Những lời của Cô Hoa khiến Mei suy nghĩ rất nhiều. Sau giờ học, thay vì về nhà ngay, Mei quyết định quay lại khu chợ. Cô bé muốn tìm Ông Lâm.


Mei tìm thấy Ông Lâm vẫn đang bán hàng. Cô bé rụt rè đến gần và nói: "Ông Lâm ơi, cháu có thể giúp ông nhặt trái cây không ạ?" Ông Lâm ngạc nhiên nhìn Mei, rồi mỉm cười ấm áp.


Mei không chỉ giúp nhặt trái cây mà còn giúp Ông Lâm sắp xếp lại quầy hàng cho gọn gàng. Cô bé còn mạnh dạn mời khách mua hàng giúp ông.


Khi Ông Lâm bán hết hàng, ông cảm ơn Mei rối rít. Mei cảm thấy một niềm vui ấm áp lan tỏa trong tim, một niềm vui lớn hơn cả khi nhận được món đồ chơi mới. Từ hôm đó, Mei luôn tìm cách giúp đỡ những người xung quanh mình.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Làm sao để con có thể nói “không” khi bị bạn bè rủ rê làm điều sai?

Bé An Tập Viết

BROWN RABBIT AND BLACK SQUIRREL GO TO SCHOOL ON TIME