Linh và Bức Tranh Ước Mơ
Trong một ngôi trường nhộn nhịp, có một cô bé tên là Linh. Linh luôn cảm thấy mình nhỏ bé và ít nổi bật giữa các bạn. Cô bé thích quan sát mọi thứ xung quanh hơn là nói chuyện.
Mỗi khi cô giáo hỏi về ước mơ hay tài năng, Linh lại bẽn lẽn. Cô bé không biết mình giỏi cái gì, hay mình có điều gì đặc biệt. Linh ước gì mình cũng có một tài năng như các bạn.
Một ngày nọ, cô giáo Lan thông báo về cuộc thi "Tài năng nhí của trường". Các bạn ai cũng hào hứng đăng ký hát, múa, hay kể chuyện. Linh vẫn ngồi im, không biết mình nên làm gì.
Cô giáo Lan thấy Linh vẫn còn rụt rè. Cô đến bên Linh và nhẹ nhàng hỏi: "Linh à, con có thích vẽ không? Cô thấy con hay vẽ nguệch ngoạc vào sổ tay lắm đó."
Linh gật đầu khẽ. Cô giáo Lan mỉm cười: "Vậy thì con hãy thử vẽ một bức tranh về ước mơ của mình nhé. Không cần phải đẹp nhất, chỉ cần là của riêng con thôi."
Linh về nhà và bắt đầu vẽ. Lúc đầu, cô bé không biết vẽ gì. Nhưng rồi, Linh nhớ lại những điều mình thích: bầu trời đêm đầy sao, những bông hoa nở rộ, và những giấc mơ bay bổng.
Linh không chỉ vẽ những gì mình thấy, mà còn vẽ những gì mình cảm nhận. Bức tranh của Linh dần hiện ra, đầy màu sắc và những chi tiết nhỏ xíu mà không ai khác từng để ý.
Đến ngày thi, Linh mang bức tranh của mình đến. Cô bé vẫn còn hơi lo lắng, nhưng khi nhìn thấy bức tranh của mình, Linh cảm thấy một sự tự tin lạ kỳ. Đây là tác phẩm của riêng Linh!
Khi Linh giới thiệu bức tranh, cả lớp ồ lên ngạc nhiên. Bức tranh của Linh không giống ai, nó kể một câu chuyện về thế giới nội tâm phong phú của cô bé. Cô giáo Lan vỗ tay tán thưởng.
Từ ngày đó, Linh không còn cảm thấy mình nhỏ bé nữa. Linh biết rằng mỗi người đều có một tài năng riêng, một điều đặc biệt để khám phá. Và Linh đã tìm thấy điều đặc biệt của mình.
Nhận xét
Đăng nhận xét