Lá Cờ Và Bài Ca Của Minh
Sáng nay cũng vậy, Minh đứng lẫn trong hàng học sinh, mắt lim dim. Cô giáo Lan, với nụ cười hiền hậu, đi dọc các hàng, nhắc nhở các bạn đứng nghiêm túc.
"Minh à, con có biết tại sao chúng ta lại chào cờ và hát Quốc ca mỗi tuần không?" Cô Lan hỏi nhỏ khi Minh đã tỉnh táo hơn một chút. Minh lắc đầu, vẻ mặt bối rối.
"Lá cờ đỏ sao vàng của chúng ta tượng trưng cho Tổ quốc Việt Nam yêu quý," cô Lan bắt đầu giải thích. "Màu đỏ là màu máu của những người anh hùng đã hy sinh để bảo vệ đất nước, còn ngôi sao vàng là linh hồn của dân tộc, là sự đoàn kết của năm tầng lớp nhân dân."
Minh ngẩng đầu nhìn lá cờ đang bay phấp phới trong gió. Cậu bé cảm thấy một sự trang nghiêm lạ thường. Lá cờ không còn chỉ là một mảnh vải nữa, mà là cả một câu chuyện lớn.
Khi tiếng nhạc Quốc ca vang lên, Minh không còn ngáp nữa. Cậu bé đứng thẳng người, hai tay buông xuôi, ánh mắt hướng về lá cờ. Cậu cố gắng hát theo từng lời, dù đôi chỗ còn chưa thuộc.
Cả sân trường chìm trong không khí trang nghiêm. Tiếng hát của hàng trăm học sinh hòa cùng tiếng gió, tạo nên một bản hợp xướng hùng tráng. Minh cảm thấy một niềm tự hào dâng trào trong lòng.
Từ hôm đó, mỗi sáng thứ Hai, Minh đều là người đứng nghiêm túc nhất, hát to nhất. Cậu bé hiểu rằng, chào cờ và hát Quốc ca không chỉ là một nghi thức, mà là cách để thể hiện tình yêu với Tổ quốc mình.
Cậu bé Minh năng động ngày nào giờ đã trở thành một người yêu nước nhỏ tuổi, luôn tự hào về lá cờ và bài Quốc ca của Việt Nam.
Nhận xét
Đăng nhận xét