Khi Tinh Nghịch Học Cách Chia Sẻ
Trong một khu rừng xanh tươi, có một chú sóc nhỏ tên là Tinh Nghịch. Tinh Nghịch rất giỏi tìm kiếm những hạt dẻ ngon nhất và đẹp nhất. Cậu ấy luôn giữ chúng cho riêng mình.
Mỗi khi tìm thấy một hạt dẻ vàng óng, Tinh Nghịch lại reo lên thích thú. Cậu ấy cất giấu chúng trong cái tổ ấm áp của mình, không bao giờ chia sẻ với bất kỳ ai.
Một buổi sáng nọ, khi ánh nắng xuyên qua tán lá, Tinh Nghịch phát hiện ra một hạt dẻ khổng lồ, to hơn bất kỳ hạt nào cậu từng thấy! Nó lấp lánh như được dát vàng.
"Tuyệt vời!" Tinh Nghịch reo lên. Cậu cố gắng đẩy, kéo, và lăn hạt dẻ, nhưng nó nặng quá, không nhúc nhích chút nào.
Bé Thỏ, với đôi tai dài vểnh lên, đi ngang qua. Thấy Tinh Nghịch đang vất vả, Bé Thỏ nhẹ nhàng hỏi: "Bạn Tinh Nghịch ơi, bạn có cần mình giúp không?"
Tinh Nghịch lắc đầu nguầy nguậy. "Không cần đâu! Đây là hạt dẻ của mình, mình tự lo được!" Cậu ấy vẫn muốn giữ hạt dẻ khổng lồ này cho riêng mình.
Chim Sẻ bay đến, đậu trên cành cây gần đó. "Két két! Hạt dẻ to quá! Để mình gọi thêm bạn bè đến giúp nhé?" Chim Sẻ hót líu lo.
Tinh Nghịch thở dài. Cậu ấy đã cố gắng rất lâu mà vẫn không được. Nhìn hạt dẻ lấp lánh, cậu ấy chợt nhận ra rằng, dù có giữ nó cho riêng mình, cậu ấy cũng không thể mang nó về tổ được.
Với sự giúp đỡ của Bé Thỏ và Chim Sẻ, hạt dẻ khổng lồ cuối cùng cũng được di chuyển. Tinh Nghịch chia hạt dẻ thành nhiều phần nhỏ, và tất cả cùng nhau thưởng thức. Từ đó, Tinh Nghịch học được rằng chia sẻ mang lại niềm vui lớn hơn nhiều so với việc giữ mọi thứ cho riêng mình.
Nhận xét
Đăng nhận xét