Công Viên Của Chúng Ta

 


Trong một thị trấn nhỏ xinh xắn, có một công viên xanh mát, nơi lũ trẻ rất thích đến chơi. Mai, Quang và Anh là ba người bạn thân nhất, họ thường dành cả buổi chiều ở đó.

Một ngày nọ, Mai đang chơi trò đuổi bắt với Quang. Cô bé chạy rất nhanh, không để ý và vô tình va vào một chiếc ghế đá công cộng, làm một mảnh nhỏ của chiếc ghế bị sứt ra.


Quang chạy đến, nhìn thấy mảnh vỡ trên ghế. Cậu bé nhặt mảnh vỡ lên, nét mặt buồn bã. "Ôi, Mai ơi, ghế công cộng bị hỏng rồi," Quang nói. "Đây là của chung của mọi người mà."


Anh cũng đến gần, nhìn chiếc ghế. "Đừng lo lắng quá, Quang," Anh nói. "Chúng ta có thể thử sửa nó. Dù sao thì, công viên này là của tất cả chúng ta, chúng ta phải cùng nhau giữ gìn nó chứ!"


Ba người bạn bắt đầu tìm cách sửa chiếc ghế. Họ cố gắng ghép mảnh vỡ vào, nhưng nó không vừa khít. Mai cảm thấy hơi nản lòng.


Đúng lúc đó, bác bảo vệ công viên, một người đàn ông lớn tuổi với nụ cười hiền hậu, đi tới. Bác thấy các bạn đang loay hoay. "Các cháu đang làm gì thế?" bác hỏi.


Sau khi nghe Mai kể lại, bác bảo vệ lấy ra một ít keo dán đặc biệt và một dụng cụ nhỏ. Bác nhẹ nhàng giúp các bạn dán mảnh vỡ trở lại vị trí cũ. Chiếc ghế trông lại như mới!


Mai cảm thấy rất vui và nhẹ nhõm. "Cháu hiểu rồi ạ," Mai nói. "Mỗi đồ vật trong công viên này đều là tài sản chung, và chúng ta phải có trách nhiệm bảo vệ nó. Cháu sẽ cẩn thận hơn ạ!"


Từ ngày đó, Mai, Quang và Anh luôn nhắc nhở nhau và những người bạn khác cùng giữ gìn công viên. Họ nhặt rác, không vẽ bậy lên tường và luôn cẩn thận với mọi thứ.


Công viên của họ ngày càng đẹp hơn, sạch sẽ hơn, nhờ sự chung tay của tất cả mọi người. Bởi vì, bảo vệ của công chính là bảo vệ cho chính chúng ta và cho tương lai.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

THI TRẠNG NGUYÊN TIẾNG VIỆT – GIỮ GÌN VÀ LAN TỎA VẺ ĐẸP CỦA TIẾNG MẸ ĐẺ

Bé An Tập Viết

Làm sao để con có thể nói “không” khi bị bạn bè rủ rê làm điều sai?