Chú Vịt Con Dũng Cảm
Sáng sớm tinh mơ, tại một góc vườn xanh mướt, Vịt mẹ Diệp đang âu yếm nhìn đàn con thơ của mình. Mười chú vịt con lông vàng óng, đôi mắt tròn xoe, đang líu lo quanh mẹ.
"Hôm nay là một ngày đặc biệt!" Vịt mẹ Diệp cất tiếng, giọng đầy phấn khởi. "Chúng ta sẽ ra hồ lớn để học bơi!" Nghe thấy thế, những chú vịt con khác reo hò thích thú, vẫy vẫy đôi cánh nhỏ xíu.
Nhưng có một chú vịt con tên Lạc, lại rụt rè nép sau lưng mẹ. Lạc chưa bao giờ ra hồ lớn, và ý nghĩ về làn nước sâu thẳm khiến Lạc hơi sợ hãi.
Cả đàn vịt bắt đầu hành trình ra hồ. Những chú vịt con khác chạy lon ton phía trước, háo hức khám phá. Chỉ có Lạc là cứ đi chậm rãi, đôi khi còn dừng lại ngắm một bông hoa dại, kéo dài thời gian.
Cuối cùng, cả đàn cũng đến được bờ hồ xanh biếc. Mặt hồ lấp lánh dưới nắng, những chú vịt con khác không chần chừ, "tủm tủm" nhảy ùm xuống nước, bơi lội tung tăng.
Lạc đứng trên bờ, nhìn các anh chị em bơi lội mà lòng vừa ngưỡng mộ vừa lo lắng. Lạc muốn tham gia lắm, nhưng đôi chân cứ như bị dính chặt xuống đất.
Vịt mẹ Diệp nhẹ nhàng đến bên Lạc. "Con yêu, không sao đâu. Nước mát lắm, và mẹ sẽ luôn ở bên con." Vịt mẹ Diệp dùng mỏ khẽ chạm vào lưng Lạc, đầy yêu thương.
Lạc hít một hơi thật sâu, rồi từ từ nhấc một chân, chạm nhẹ vào mặt nước. "Ôi, không lạnh như mình nghĩ!" Lạc nghĩ thầm. Lạc nhấc thêm chân thứ hai, rồi thứ ba, rồi cả hai chân còn lại.
Chỉ một lát sau, Lạc đã có thể bơi lội tung tăng cùng các anh chị em. Tiếng cười khúc khích và tiếng vẫy nước vang vọng khắp mặt hồ. Lạc đã chiến thắng nỗi sợ hãi của mình!
Nhận xét
Đăng nhận xét