Chú Cú Biết Vẽ

 


Giữa một khu rừng xanh tươi, nơi những tia nắng nhảy múa trên tán lá, có một chú sóc nhỏ tên là An. An rất nhanh nhẹn, luôn là người đầu tiên leo lên cây cao nhất để hái những quả hồ đào ngon lành.


Mọi người trong rừng đều có những việc mà họ làm rất giỏi: chim hót líu lo, thỏ chạy nhanh như gió, và gấu thì ngủ đông thật lâu. Ai cũng giống ai, ai cũng làm những việc mà mọi người mong đợi.


Một ngày nọ, An nhìn thấy một chú cú nhỏ ngồi lặng lẽ dưới gốc cây cổ thụ, không phải săn mồi hay hót, mà đang dùng một cành cây nhỏ vẽ lên phiến đá phẳng. Đó là Lan, chú cú mà An chưa từng thấy bao giờ.


“Này, cú ơi! Sao cậu không đi săn đêm hay hót như những chú cú khác?” An hỏi. Lan ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn nhìn An, khẽ nói: “Tớ thích vẽ. Tớ thấy vẻ đẹp trong từng chiếc lá, từng hạt sương.”


Minh, chú thỏ nhanh nhẹn nhất rừng, chạy tới, cười khúc khích: “Vẽ ư? Cú mà đi vẽ thì làm sao mà bắt được chuột? Cậu khác biệt quá!” Lan cúi đầu, có vẻ buồn.


An cũng cảm thấy hơi bối rối. Đúng là Lan khác biệt thật. Nhưng nhìn bức vẽ của Lan, một bông hoa rừng rực rỡ sắc màu, An thấy thật đẹp.


Tối đó, một cơn bão lớn ập đến. Sáng hôm sau, cây cầu bắc qua con suối bị gãy. Mọi người lo lắng vì không ai dám qua suối để lấy những quả mọng quý hiếm ở bên kia.


Lan lặng lẽ đến bên suối, nhìn dòng nước. Rồi chú cú chợt nảy ra một ý. Lan dùng những cành cây và dây leo mà chú đã thu thập để vẽ, và bắt đầu nối lại cây cầu.


An và Minh ngạc nhiên nhìn. Lan không giỏi săn mồi, không nhanh nhẹn, nhưng chú cú lại có sự kiên nhẫn và khéo léo đặc biệt từ việc vẽ. Nhờ Lan, cây cầu đã được sửa lại.


Từ đó, mọi người trong rừng hiểu ra rằng, mỗi người đều có một tài năng riêng, một sự khác biệt đáng trân trọng. Khu rừng trở nên vui vẻ và đa dạng hơn bao giờ hết, vì ai cũng được là chính mình.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

THI TRẠNG NGUYÊN TIẾNG VIỆT – GIỮ GÌN VÀ LAN TỎA VẺ ĐẸP CỦA TIẾNG MẸ ĐẺ

Bé An Tập Viết

Làm sao để con có thể nói “không” khi bị bạn bè rủ rê làm điều sai?