Cá Voi Xanh Hát Giữa Biển Khơi
Lam có một giọng hát thật đặc biệt, trầm ấm và ngân vang như tiếng vọng của đại dương. Tuy nhiên, Lam rất nhút nhát. Nàng chỉ dám hát khe khẽ khi không có ai ở gần, lo sợ rằng giọng hát của mình sẽ quá lớn hoặc không đủ hay.
Một ngày nọ, khi Lam đang ngân nga một giai điệu buồn bã, một chú rùa biển già thông thái tên là Ông Rùa Khôn Ngoan bơi ngang qua. Ông Rùa đã sống hàng trăm năm và nghe thấy vô vàn âm thanh của biển cả.
Ông Rùa dừng lại, lắng nghe. Giọng hát của Lam chạm đến trái tim ông. Ông nhẹ nhàng bơi đến gần Lam, đôi mắt lấp lánh sự khích lệ. "Cháu có một giọng hát tuyệt vời, Lam à," Ông Rùa nói. "Sao cháu lại giấu nó đi?"
Lam ngượng ngùng kể về nỗi sợ hãi của mình. "Cháu sợ giọng hát của cháu không đủ hay, hoặc sẽ làm phiền mọi người," nàng thì thầm. Ông Rùa mỉm cười. "Mỗi âm thanh trong đại dương đều có ý nghĩa riêng. Giọng hát của cháu là một món quà."
Lam hít một hơi thật sâu và bắt đầu hát. Lần này, nàng không còn rụt rè nữa. Giọng hát của nàng vang vọng khắp đại dương, từ những rạn san hô sâu nhất đến mặt biển lấp lánh.
Những chú cá nhỏ, sứa biển lấp lánh, và cả những chú cá heo tinh nghịch tên là Hải Đăng, đều dừng lại lắng nghe. Giọng hát của Lam không chỉ đẹp mà còn mang lại cảm giác bình yên và hạnh phúc.
Không lâu sau, tất cả các sinh vật biển đều tụ tập lại, bơi lượn quanh Lam, cùng nhau thưởng thức bản hòa ca tuyệt vời của nàng. Đại dương chưa bao giờ vui vẻ và đoàn kết đến thế.
Từ đó về sau, Lam không còn nhút nhát nữa. Nàng hát mỗi ngày, và giọng hát của nàng trở thành món quà quý giá nhất của đại dương, nhắc nhở mọi người rằng mỗi chúng ta đều có một điều đặc biệt để chia sẻ.

Nhận xét
Đăng nhận xét