Bò Sữa Kể Chuyện Đồng Cỏ
Trên đồng cỏ xanh mướt, nơi những tia nắng vàng óng ả nhảy múa, có một bà bò sữa tên Bông. Bà Bông đã sống ở đây rất lâu, lâu đến nỗi bà nhớ hết mọi câu chuyện của đồng cỏ. Một buổi chiều nọ, chú bê con Nụ tò mò chạy đến.
Nụ dụi đầu vào bà Bông, khẽ hỏi: "Bà Bông ơi, bà kể con nghe chuyện đồng cỏ đi ạ!" Bà Bông mỉm cười hiền từ, đôi mắt xa xăm nhìn về phía chân trời. "Được thôi, Nụ con," bà nói. "Hãy bắt đầu từ những buổi sáng tinh mơ nhé."
Bà Bông kể: "Vào những buổi sáng sớm, khi sương đêm còn đọng trên từng ngọn cỏ, đồng cỏ tĩnh lặng và huyền ảo lắm. Những giọt sương lấp lánh như hàng ngàn viên kim cương nhỏ xíu, phản chiếu ánh bình minh hồng rực. Đó là lúc đồng cỏ thức giấc, nhẹ nhàng và dịu êm."
"Rồi khi mặt trời lên cao, đồng cỏ bắt đầu rộn ràng. Những chú ong cần mẫn bay lượn từ bông hoa này sang bông hoa khác, hút mật ngọt. Những cánh bướm đủ màu sắc bay lượn uyển chuyển, nhảy múa trên không trung như những vũ công nhỏ bé."
"Ngày xưa, đồng cỏ này còn là sân chơi của bao nhiêu loài vật nhỏ bé khác nữa," bà Bông tiếp tục. "Những chú thỏ con tinh nghịch thi nhau chạy nhảy, những chú chim non hót líu lo trên cành cây, và cả những chú chuột đồng lấp ló trong bụi cỏ nữa."
"Mỗi mùa, đồng cỏ lại khoác lên mình một chiếc áo mới. Mùa xuân, nó rực rỡ với hàng ngàn bông hoa dại đủ màu sắc, từ tím biếc đến vàng tươi, đỏ thắm. Hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp nơi, mời gọi bướm ong."
"Đến mùa hè, cỏ mọc cao vút, xanh rì, tạo thành những con đường bí mật cho chúng ta đi dạo. Gió thổi rì rào qua những ngọn cỏ, tạo nên bản giao hưởng êm ái của thiên nhiên. Mặt trời chói chang nhưng không khí vẫn trong lành."
"Khi thu sang, đồng cỏ chuyển mình sang màu vàng óng ả, rồi đỏ rực như lửa cháy. Lá cây rụng xào xạc, tạo thành tấm thảm mềm mại dưới chân. Gió heo may thổi nhẹ, mang theo hương đất ẩm và mùi lá khô."
"Và rồi mùa đông đến, đồng cỏ chìm vào giấc ngủ sâu. Tuyết trắng phủ kín mọi thứ, tạo nên một khung cảnh yên bình và tĩnh lặng. Nhưng ngay cả trong giấc ngủ, đồng cỏ vẫn ẩn chứa sự sống, chờ đợi mùa xuân trở lại."
Nụ dụi đầu vào bà Bông, đôi mắt lấp lánh: "Bà Bông ơi, vậy bà thích nhất điều gì ở đồng cỏ ạ?" Bà Bông khẽ liếm má Nụ, mỉm cười: "Bà thích nhất là được kể cho con nghe những câu chuyện này, Nụ ạ. Bởi vì khi bà kể, bà lại thấy đồng cỏ sống động thêm một lần nữa qua đôi mắt của con."
Nhận xét
Đăng nhận xét