Trí Tuệ Từ Ngôi Nhà: "Đương Kỳ Vô, Hữu Thất Chi Dụng" Trong Lớp Học Tiểu Học
Chúng ta, những người kiến tạo không gian học tập, thường rất chú trọng đến những yếu tố hữu hình: bàn ghế, bảng, sách vở, đồ dùng học tập, hay những bức tường được trang trí đẹp mắt. Chúng ta tin rằng việc xây dựng một "ngôi nhà" kiên cố, đầy đủ sẽ đảm bảo một môi trường học tập hiệu quả.
Tuy nhiên, Lão Tử, bậc thầy của triết lý Đạo giáo, đã vén màn một bí mật sâu sắc về công dụng thực sự của một ngôi nhà trong Đạo Đức Kinh (Chương 11). Ông đã nói:
"Tạc hộ dũ dĩ vi thất, Đương kỳ vô, hữu thất chi dụng."
(Đục đẽo cửa ra vào và cửa sổ để làm thành ngôi nhà; Nhưng chính nhờ chỗ trống không của nó mà ngôi nhà có công dụng.)
Câu nói này, tưởng chừng đơn giản, lại ẩn chứa một trí tuệ sâu sắc về bản chất của không gian sống và học tập. Nó nhắc nhở chúng ta rằng, giá trị thực sự của một ngôi nhà, hay một lớp học, không nằm ở những bức tường vững chãi, những cánh cửa hay khung cửa sổ được chạm khắc tinh xảo, mà lại nằm ở chính khoảng không "trống rỗng", vô hình bên trong – nơi sự sống diễn ra, nơi con người tương tác, học hỏi và phát triển.
1. "Tạc Hộ Dũ Dĩ Vi Thất": Kiến Tạo Ngôi Nhà Lớp Học
"Tạc hộ dũ dĩ vi thất" mô tả hành động đục đẽo cửa ra vào và cửa sổ để làm thành một ngôi nhà. Điều này tượng trưng cho những nỗ lực cụ thể, có thể nhìn thấy được của người giáo viên trong việc xây dựng một không gian học tập:
Xây dựng cấu trúc vật lý: Chúng ta sắp xếp bàn ghế, trang trí lớp học, bố trí các góc học tập. Đây là việc "đục đẽo" nên những bức tường, cánh cửa, khung cửa sổ vật lý của lớp học.
Thiết lập chương trình và quy tắc: Chúng ta xây dựng giáo án, thời khóa biểu, và các quy tắc ứng xử. Đây là những "khuôn khổ" giúp định hình và tổ chức không gian học tập.
Mở ra cánh cửa kiến thức: Cửa ra vào và cửa sổ tượng trưng cho các kênh tiếp cận kiến thức, sự kết nối với thế giới bên ngoài, và sự tương tác.
Thực hành: Chúng ta giảng bài, trình chiếu, đưa ra bài tập, mời khách đến nói chuyện – tất cả là để mở ra các "cửa sổ" tri thức cho học sinh.
Tất cả những điều này đều vô cùng quan trọng. Một ngôi nhà không thể tồn tại nếu không có những bức tường và những ô cửa.
2. "Đương Kỳ Vô, Hữu Thất Chi Dụng": Sức Mạnh Của Không Gian "Trống Rỗng" Bên Trong
Đây là phần trí tuệ cốt lõi của Lão Tử. "Đương kỳ vô" – chính bởi có cái "vô", cái "trống không" bên trong ngôi nhà (không gian để sinh hoạt), mà nó mới "hữu thất chi dụng" – có công dụng để ở, để chứa đựng cuộc sống. Nếu ngôi nhà đặc ruột, nó sẽ vô dụng.
Áp dụng vào lớp học, điều này mang ý nghĩa sâu sắc:
Không gian cho sự sống động của việc học: Kiến thức chỉ thực sự có ý nghĩa khi nó được "sống" trong không gian của sự tương tác, thảo luận, thử nghiệm và khám phá. "Khoảng trống" bên trong lớp học chính là nơi học sinh được thở, được tư duy, được tranh luận (một cách lành mạnh), và được kết nối.
Thực hành: Khuyến khích các hoạt động nhóm, dự án hợp tác. Dành thời gian cho học sinh tự do trình bày ý tưởng, kể chuyện. Tạo không khí thoải mái, không quá căng thẳng để các em dám tương tác.
Không gian cho các mối quan hệ và cảm xúc: Một lớp học không chỉ là nơi truyền đạt kiến thức mà còn là một cộng đồng. "Không gian rỗng" này cho phép tình bạn nảy nở, sự thấu cảm được vun đắp, và cảm xúc được bộc lộ một cách an toàn.
Thực hành: Tổ chức các hoạt động xây dựng tinh thần đồng đội. Dành thời gian cho các em chia sẻ cảm xúc đầu ngày hoặc cuối ngày. Xử lý các xung đột bằng sự thấu hiểu và hòa giải.
Không gian cho sự thoải mái và thuộc về: Một ngôi nhà có công dụng khi nó mang lại cảm giác an toàn, ấm cúng và thuộc về. Lớp học cũng vậy. "Khoảng trống" là nơi các em có thể là chính mình, không bị gò bó, không bị đánh giá.
Thực hành: Cho phép học sinh có những lựa chọn nhỏ về chỗ ngồi, về cách làm việc. Tạo ra các góc "thư giãn", "đọc sách yên tĩnh". Đón nhận sự khác biệt của mỗi học sinh.
Không gian cho sự tự do và sáng tạo ngẫu hứng: Mặc dù chúng ta có kế hoạch, nhưng những khoảnh khắc học tập sâu sắc nhất đôi khi lại đến từ những cuộc trò chuyện ngẫu hứng, những câu hỏi bất ngờ, hay những khám phá không theo giáo án. Đó là những điều "lấp đầy" khoảng trống.
Thực hành: Linh hoạt với giáo án khi có một cuộc thảo luận sôi nổi, một câu hỏi thú vị cần được đào sâu. Cho phép những khoảnh khắc vui vẻ, giải lao ngắn giữa giờ.
3. Kiến Tạo "Ngôi Nhà" Lớp Học Với Trí Tuệ Của Sự "Trống Rỗng"
Ưu tiên không khí lớp học: Dù cơ sở vật chất có thế nào, hãy tập trung vào việc xây dựng một môi trường tâm lý an toàn, ấm áp, nơi học sinh cảm thấy được lắng nghe và tôn trọng.
Thiết kế không gian linh hoạt: Sắp xếp lớp học sao cho có thể dễ dàng chuyển đổi từ học cá nhân sang học nhóm, từ hoạt động tĩnh sang hoạt động động. Đừng để bàn ghế hay đồ dùng chiếm hết không gian "sống".
Tạo ra những "khoảng lặng" có ý nghĩa: Xen kẽ các hoạt động sôi nổi với những khoảnh khắc tĩnh lặng để suy ngẫm, đọc sách, hoặc thực hành chánh niệm ngắn.
Khuyến khích đối thoại mở: Hãy là người tạo điều kiện cho học sinh nói chuyện với nhau, chia sẻ ý tưởng, và cùng nhau giải quyết vấn đề.
Trao quyền tự chủ: Giao cho học sinh các nhiệm vụ quản lý lớp học, cho các em cảm giác "ngôi nhà" này là của chung.
Hạn chế sự can thiệp quá mức: Giống như một người chủ nhà biết khi nào cần chăm sóc và khi nào cần lùi lại để khách tự nhiên tận hưởng không gian, giáo viên cũng cần biết khi nào nên hướng dẫn và khi nào nên để học sinh tự mình khám phá.
Lời Kết
Triết lý "Tạc hộ dũ dĩ vi thất, Đương kỳ vô, hữu thất chi dụng" của Lão Tử là một lời nhắc nhở sâu sắc rằng công dụng tối thượng của một lớp học không nằm ở những bức tường hữu hình, mà ở chính "khoảng trống" vô hình bên trong nó – không gian cho sự sống, cho sự tương tác, cho sự phát triển và cho những mối quan hệ ý nghĩa.
Khi chúng ta học cách xây dựng những "bức tường" kiến thức và quy tắc vững chắc, đồng thời biết tạo ra và nuôi dưỡng "khoảng không" tự do, an toàn và đầy yêu thương bên trong, chúng ta sẽ không chỉ trở thành những người thầy hiệu quả mà còn là những người kiến tạo nên những "ngôi nhà" học tập thực sự, nơi mỗi đứa trẻ có thể tự do lớn lên và tỏa sáng.
Nhận xét
Đăng nhận xét