Tìm Lại Sự An Yên Trong Lớp Học: Bài Học Từ Lão Tử Về Cái Hại Của Sự Dư Thừa Giác Quan
Trong thế giới hiện đại, đặc biệt là với trẻ em, cuộc sống ngày càng trở nên ồn ào, rực rỡ và đầy kích thích. Màn hình điện tử, đồ chơi công nghệ, lịch trình dày đặc và môi trường sống đầy màu sắc, âm thanh đã trở thành một phần không thể thiếu. Điều này cũng ảnh hưởng đến lớp học của chúng ta, nơi chúng ta thường cố gắng làm cho mọi thứ trở nên "sinh động", "hấp dẫn" hơn nữa để thu hút sự chú ý của học sinh.
Tuy nhiên, Lão Tử, bậc thầy triết lý Đạo giáo, từ hàng ngàn năm trước đã cảnh báo về những mối nguy hiểm của sự dư thừa giác quan và sự chạy theo những ham muốn bên ngoài trong Đạo Đức Kinh (Chương 12):
"Ngũ sắc lịnh nhơn mục manh. Ngũ âm lịnh nhơn nhĩ lung. Ngũ vị lịnh nhơn khẩu sảng. Trì sính điền liệp, Lịnh nhơn tâm phát cuồng. Nan đắc chi hóa, Lịnh nhơn hành phương. Thị dĩ thánh nhơn, Vị phúc bất vị mục. Cố khứ bỉ thủ thử."
(Năm sắc làm mắt người bị mù mờ. Năm tiếng làm tai người bị điếc lác. Năm vị làm miệng người mất ngon. Ruổi rong săn bắn, làm tâm người phát cuồng. Của cải khó kiếm, làm hành vi người bị trở ngại (sa đọa). Thế nên bậc thánh nhân là vì cái bụng, không phải vì con mắt. Bởi vậy bỏ cái kia mà giữ lấy cái này.)
Những lời răn này là lời cảnh tỉnh mạnh mẽ cho chúng ta, những người đang kiến tạo môi trường học tập cho thế hệ tương lai. Chúng nhắc nhở chúng ta về tầm quan trọng của sự đơn giản, tĩnh lặng và tập trung vào những giá trị cốt lõi, thay vì chạy theo những hào nhoáng bên ngoài.
1. Mối Nguy Của Sự Dư Thừa Giác Quan: "Mắt Mờ, Tai Điếc, Miệng Mất Ngon"
Lão Tử bắt đầu bằng cách chỉ ra tác hại của việc tiếp xúc quá mức với các kích thích giác quan:
"Ngũ sắc lịnh nhơn mục manh" (Năm sắc làm mắt người bị mù mờ): Một lớp học quá nhiều màu sắc sặc sỡ, hình ảnh chi chít, đồ trang trí rườm rà có thể khiến học sinh bị quá tải thị giác. Thay vì giúp tập trung, nó lại làm phân tán sự chú ý, khiến các em "mù mờ" trước những thông tin thực sự quan trọng.
Thực hành: Thiết kế lớp học với không gian thoáng đãng, màu sắc dịu mắt. Sử dụng tài liệu trực quan có chọn lọc, rõ ràng, không quá lộn xộn. Dạy học sinh cách quan sát có chủ đích, tập trung vào chi tiết quan trọng.
"Ngũ âm lịnh nhơn nhĩ lung" (Năm tiếng làm tai người bị điếc lác): Một môi trường lớp học ồn ào, tiếng ồn liên tục từ các thiết bị điện tử, hay tiếng nói chuyện quá lớn có thể khiến thính giác của học sinh bị suy giảm, khả năng lắng nghe tinh tế bị ảnh hưởng. Các em trở nên "điếc lác" trước những âm thanh dịu dàng, quan trọng hay tiếng nói bên trong.
Thực hành: Đảm bảo lớp học có những khoảng lặng cần thiết. Khuyến khích học sinh nói chuyện vừa phải. Sử dụng âm nhạc hoặc âm thanh hỗ trợ học tập một cách có chủ đích, không liên tục. Dạy học sinh lắng nghe tích cực.
"Ngũ vị lịnh nhơn khẩu sảng" (Năm vị làm miệng người mất ngon): Việc tiêu thụ quá nhiều thức ăn có hương vị đậm đà, phức tạp khiến vị giác bị chai sạn, không còn cảm nhận được vị ngon tự nhiên, đơn giản.
Trong giáo dục: Điều này có thể hiểu là việc chúng ta liên tục cung cấp những "kích thích" mạnh mẽ, những phần thưởng hào nhoáng để thu hút học sinh, khiến các em mất đi khả năng cảm nhận niềm vui nội tại từ việc học, từ những trải nghiệm đơn giản.
Thực hành: Hướng dẫn học sinh trân trọng những điều giản dị trong cuộc sống. Tập trung vào niềm vui của quá trình học hỏi, khám phá, hơn là chỉ tập trung vào các phần thưởng bên ngoài.
2. Mối Nguy Của Sự Chạy Theo Ngoại Vật: "Tâm Cuồng, Hành Vi Sa Đọa"
Lão Tử tiếp tục cảnh báo về sự ám ảnh với những ham muốn bên ngoài:
"Trì sính điền liệp, Lịnh nhơn tâm phát cuồng" (Ruổi rong săn bắn, làm tâm người phát cuồng): Việc chạy theo những cuộc săn lùng, những trò giải trí quá khích, hay sự cạnh tranh không ngừng nghỉ có thể khiến tâm trí con người trở nên điên loạn, bất an.
Trong lớp học: Tạo môi trường cạnh tranh quá mức giữa các học sinh có thể dẫn đến lo âu, ghen tị, và áp lực không cần thiết. Quá nhiều hoạt động đòi hỏi sự kích thích cao cũng khiến các em không thể tĩnh tâm.
Thực hành: Tập trung vào sự hợp tác, hỗ trợ lẫn nhau. Đa dạng hóa các hoạt động, xen kẽ các hoạt động tĩnh với hoạt động động.
"Nan đắc chi hóa, Lịnh nhơn hành phương" (Của cải khó kiếm, làm hành vi người bị trở ngại (sa đọa)): Sự ham muốn những thứ quý hiếm, khó có được có thể dẫn con người đến những hành vi sai trái, làm tổn hại đến phẩm chất đạo đức.
Trong giáo dục: Nếu chúng ta quá chú trọng vào việc đạt được những "thành tích" khó kiếm (điểm số tuyệt đối, giải thưởng danh giá) mà bỏ qua giá trị đạo đức, sự trung thực, thì có thể vô tình khuyến khích những hành vi không lành mạnh từ học sinh.
Thực hành: Dạy học sinh về giá trị của sự trung thực, chia sẻ, lòng tốt. Khuyến khích sự hài lòng với những gì mình có và nỗ lực vì những giá trị nội tại.
3. Trí Tuệ Của Thánh Nhân: "Vì Bụng Không Vì Mắt"
"Thế nên bậc thánh nhân là vì cái bụng, không phải vì con mắt. Bởi vậy bỏ cái kia mà giữ lấy cái này."
Đây là lời khuyên cốt lõi của Lão Tử. "Vì cái bụng" nghĩa là tập trung vào những nhu cầu thiết yếu, cốt lõi, những gì nuôi dưỡng sự sống và sự bình an nội tâm. "Không vì con mắt" nghĩa là không chạy theo những thứ bên ngoài, hào nhoáng, kích thích giác quan.
Ưu tiên những giá trị cốt lõi: Người thầy "vì cái bụng" là người tập trung vào việc nuôi dưỡng trí tuệ sâu sắc, đạo đức, sự tự tin và hạnh phúc nội tại của học sinh, chứ không phải chỉ những gì dễ thấy như điểm số cao hay sự nổi bật nhất thời.
Tạo môi trường bình yên: Một lớp học "vì cái bụng" là một nơi mà học sinh cảm thấy an toàn về mặt cảm xúc, được lắng nghe, được tôn trọng, và có không gian để tư duy, phát triển một cách tự nhiên.
Thực hành:
Bỏ cái "mắt" (Thứ phù phiếm, bên ngoài): Giảm bớt sự lộn xộn trực quan, giảm tiếng ồn không cần thiết, tránh tạo ra môi trường quá cạnh tranh. Không quá chú trọng vào những phần thưởng vật chất.
Giữ lấy cái "bụng" (Thứ cốt lõi, bên trong): Tạo không gian yên tĩnh cho sự tập trung và suy ngẫm. Tập trung vào việc phát triển tư duy phản biện, kỹ năng giải quyết vấn đề, lòng trắc ẩn và sự tự tin của học sinh. Dạy các em biết ơn những điều giản dị và tìm thấy niềm vui trong quá trình học hỏi.
Lời Kết: Người Thầy Kiến Tạo Sự An Yên Và Chiều Sâu
Chương 12 của Đạo Đức Kinh là một lời kêu gọi mạnh mẽ để chúng ta trở về với sự đơn giản, tĩnh lặng và tập trung vào những gì thực sự thiết yếu. Trong vai trò người thầy tiểu học, việc áp dụng triết lý "vì bụng không vì mắt" này sẽ giúp chúng ta kiến tạo một môi trường học tập khác biệt – một ốc đảo bình yên giữa thế giới ồn ào.
Bằng cách loại bỏ những kích thích dư thừa, tránh sự cạnh tranh không lành mạnh và tập trung vào việc nuôi dưỡng tâm hồn, trí tuệ sâu sắc, chúng ta sẽ giúp học sinh phát triển một cách hài hòa, bền vững. Các em sẽ học được cách nhìn thấy những giá trị thực sự, lắng nghe tiếng nói bên trong, và tìm thấy sự an yên đích thực – những phẩm chất quý giá để vững vàng trong cuộc sống.
.png)
Nhận xét
Đăng nhận xét