Hiểu Điều Không Thể Nắm Bắt: Bài Học Từ Lão Tử Về Cái Đạo Trong Giảng Dạy Tiểu Học
Trong công việc hàng ngày, chúng ta thường tập trung vào những điều cụ thể, hữu hình: bài giảng, điểm số, sự tiến bộ rõ ràng của học sinh. Chúng ta muốn thấy kết quả, muốn đo lường được sự phát triển. Tuy nhiên, Lão Tử, trong Đạo Đức Kinh (Chương 21), lại đưa chúng ta đến một chiều kích khác, nơi có một thứ vô hình, huyền diệu nhưng lại là cội nguồn của tất cả – đó chính là Đạo. Hiểu được bản chất của Đạo sẽ giúp chúng ta có một cái nhìn sâu sắc hơn về quá trình dạy và học.
Lão Tử viết:
"Khổng đức chi dung, Duy Đạo thị tùng. Đạo chi vi vật, Duy hoảng duy hốt. Hốt hề hoảng hề, Kỳ trung hữu tượng. Hoảng hề hốt hề, Kỳ trung hữu vật. Yểu hề minh hề, Kỳ trung hữu tinh. Kỳ tinh thậm chân, Kỳ trung hữu tín. Tự cổ cập kim, Kỳ danh bất khứ, Dĩ duyệt chúng phủ. Ngô hà dĩ tri chúng phủ chi trạng tai? Dĩ thử."
(Hình tướng của đức lớn, duy chỉ Đạo là nơi nương theo. Đạo khi tồn tại như một vật thể, chỉ là mơ hồ và lờ mờ. Lờ mờ thay, mơ hồ thay, trong đó có hình tượng. Mơ hồ thay, lờ mờ thay, trong đó có vật chất. Sâu kín thay, u tối thay, trong đó có tinh túy. Tinh túy ấy thật chân thật, trong đó có niềm tin (sự thành tín). Từ xưa đến nay, danh (Đạo) ấy không mất, để xem xét cái gốc của vạn vật. Ta biết cái trạng thái của vạn vật như thế nào ư? Chính là nhờ vào điều này (Đạo).)
Những lời này của Lão Tử mở ra một cánh cửa để chúng ta nhìn nhận công việc giáo dục không chỉ bằng lý trí mà còn bằng trực giác, không chỉ bằng những gì hữu hình mà còn bằng những điều vô hình nhưng vô cùng mạnh mẽ.
1. Đức Hạnh và Học Tập: Sự Mờ Ảo Mà Vô Biên
"Khổng đức chi dung, Duy Đạo thị tùng." (Hình tướng của đức lớn, duy chỉ Đạo là nơi nương theo.) Đức hạnh cao cả nhất không phải là điều chúng ta gò ép, mà là điều tự nhiên nảy sinh khi chúng ta tuân theo Đạo – tức là sự hài hòa, tự nhiên và chân thật. Đối với người thầy, điều này có nghĩa là thay vì chỉ rao giảng đạo đức, hãy xây dựng một môi trường lớp học nơi sự tử tế, công bằng và lòng yêu thương tự nhiên hình thành.
"Đạo chi vi vật, Duy hoảng duy hốt." (Đạo khi tồn tại như một vật thể, chỉ là mơ hồ và lờ mờ.) Giống như Đạo, quá trình học tập thực sự và sự phát triển của trẻ em cũng thường rất "mơ hồ" và "lờ mờ". Chúng ta không thể luôn thấy rõ từng bước tiến, từng "eureka!" của các em. Sự trưởng thành không phải lúc nào cũng tuyến tính hay có thể đo lường bằng con số. Người thầy cần học cách tin tưởng vào quá trình, vào sự phát triển ngầm của trẻ, ngay cả khi chưa có kết quả rõ ràng ngay lập tức.
2. Trong Mơ Hồ Có Hình Tượng, Có Vật Chất, Có Tinh Túy Chân Thật
Dù mơ hồ, Lão Tử khẳng định: "Trong đó có hình tượng", "trong đó có vật chất", "trong đó có tinh túy", và "tinh túy ấy thật chân thật, trong đó có niềm tin."
Từ trừu tượng đến cụ thể: Người thầy cần giúp học sinh kết nối những khái niệm trừu tượng (cái Đạo vô hình) với những biểu hiện cụ thể trong cuộc sống. Ví dụ, tình yêu thương (vô hình) được thể hiện qua hành động chia sẻ (hữu hình). Kiến thức khoa học (trừu tượng) được cắm rễ vào các thí nghiệm thực hành (vật chất).
Đi tìm bản chất: Dạy học sinh nhìn xa hơn những gì thể hiện bên ngoài để thấu hiểu bản chất của vấn đề. Một đứa trẻ nghịch ngợm không hẳn là "xấu", mà có thể đang tìm kiếm sự chú ý hay thể hiện sự khó chịu bên trong (tinh túy sâu kín).
Nuôi dưỡng tinh hoa và niềm tin: Mỗi đứa trẻ đều có một "tinh túy" độc đáo – đó là tài năng, sự tò mò, lòng đam mê riêng. Nhiệm vụ của chúng ta là nhận ra và nuôi dưỡng tinh túy ấy, xây dựng lòng tin cho các em vào chính bản thân mình và vào sự thật.
3. Đạo: Cội Nguồn Vĩnh Cửu Của Mọi Sự Hiểu Biết
"Tự cổ cập kim, Kỳ danh bất khứ, Dĩ duyệt chúng phủ. Ngô hà dĩ tri chúng phủ chi trạng tai? Dĩ thử." (Từ xưa đến nay, danh (Đạo) ấy không mất, để xem xét cái gốc của vạn vật. Ta biết cái trạng thái của vạn vật như thế nào ư? Chính là nhờ vào điều này (Đạo).)
Nguyên tắc vượt thời gian: Đạo là quy luật vũ trụ, là chân lý vĩnh cửu. Trong giáo dục, điều này nhắc nhở chúng ta về những nguyên tắc sư phạm và nhân văn vượt thời gian – những điều luôn đúng dù phương pháp hay công nghệ có thay đổi.
Hiểu được cội nguồn: Giúp học sinh không chỉ học thuộc lòng mà còn hiểu được cội nguồn, lý do sâu xa của mọi sự vật, hiện tượng. Tại sao nước đóng băng? Tại sao lịch sử lại diễn ra như vậy? Tại sao con người lại hành xử theo cách này? Việc tìm hiểu "cội nguồn vạn vật" mang lại sự hiểu biết sâu sắc và bền vững.
Đạo là la bàn: Đối với người thầy, khi đứng trước những lựa chọn hay thách thức, việc quay về với "Đạo" – tức là những nguyên tắc cơ bản về sự hài hòa, sự tự nhiên, sự chân thật – sẽ giúp chúng ta có được cái nhìn sáng suốt nhất để hiểu được "trạng thái của vạn vật" (tức là hiểu được học sinh, hiểu được lớp học, hiểu được chính mình).
Lời Kết: Khi Đạo Là Ánh Sáng Dẫn Đường
Chương 21 Đạo Đức Kinh mời gọi chúng ta vượt ra ngoài những giới hạn của cái nhìn hữu hình để chạm đến bản chất vô hình nhưng chân thật của vạn vật. Đối với người thầy tiểu học, điều này có nghĩa là:
Hãy kiên nhẫn: Tin tưởng vào quá trình phát triển "mơ hồ, lờ mờ" của trẻ.
Hãy sâu sắc: Hướng học sinh đến việc tìm kiếm "tinh túy", bản chất của mọi thứ.
Hãy chân thật: Xây dựng lòng tin bằng sự minh bạch và chân thật của chính mình.
Hãy kết nối: Giúp các em kết nối kiến thức trừu tượng với những trải nghiệm cụ thể.
Hãy sống với Đạo: Để sự "đức lớn" tự nhiên tỏa rạng từ chính con người bạn, dẫn dắt học sinh bằng chính tấm gương và sự hiểu biết sâu sắc về những quy luật vĩnh cửu của cuộc sống.
Khi chúng ta làm được điều đó, chúng ta sẽ không chỉ là những người truyền đạt kiến thức, mà còn là những người dẫn đường, giúp các em khám phá ra cái Đạo trong chính bản thân và trong thế giới xung quanh – một hành trình học tập đầy ý nghĩa và an lạc.
Nhận xét
Đăng nhận xét