"Đạo Giả, Vạn Vật Chi Áo": Bài Học Về Sự Tôn Trọng và Bao Dung Từ Lão Tử
Trong hành trình giáo dục, chúng ta thường dạy các em về sự khác biệt giữa cái thiện và cái bất thiện, cái đúng và cái sai. Chúng ta nỗ lực uốn nắn học sinh trở thành "người tốt" và tránh xa những điều không tốt. Tuy nhiên, Lão Tử, với trí tuệ uyên thâm trong Đạo Đức Kinh, lại mang đến một cái nhìn vô cùng sâu sắc và bao dung về bản chất của Đạo và cách chúng ta nên đối xử với những điều được cho là "bất thiện". Đạo, đối với Lão Tử, không chỉ là con đường của người thiện mà còn là sự che chở cho cả những người chưa thiện.
Chương 62 của Đạo Đức Kinh là một lời chỉ dẫn quý giá, giúp chúng ta nhìn nhận lại cách mình đối xử với học sinh, cách chúng ta tạo dựng một môi trường giáo dục đầy tình yêu thương và sự tôn trọng, ngay cả với những tâm hồn còn nhiều khiếm khuyết:
"Đạo giả, Vạn vật chi áo, Thiện nhơn chi bửu. Bất thiện nhơn chi sở bảo. Thiện ngôn khả dĩ thị tôn, Mỹ hành khả dĩ gia nhơn. Nhơn chi bất thiện, Hà khí chi hữu. Lập thiên tử, Trí tam công, Tuy hữu củng bích Dĩ tiên tứ mã, Bất như tọa tiến thử Đạo. Cổ chi sở dĩ quý thử Đạo giả hà? Bất nhật dĩ cầu đắc, Hữu tội dĩ miễn da? Cố, Vi thiên hạ quý dã."
(Đạo là túi áo của vạn vật, là báu vật của người thiện, là nơi ẩn náu của người bất thiện. Lời nói hay có thể làm người khác được tôn trọng. Việc làm tốt có thể thêm niềm vui cho người khác. Người bất thiện thì tại sao lại từ bỏ họ? Khi lập thiên tử, đặt ba chức công, dù có ngọc quý đưa đi trước, ngựa tốt đi sau, cũng không bằng ngồi lại mà tiến cử Đạo này. Người xưa quý Đạo này là vì điều gì? Không phải cầu mà được, có tội mà được miễn ư? Cho nên, Đạo được thiên hạ quý trọng vậy.)
Những lời răn này của Lão Tử, tuy có phần trừu tượng và đầy ẩn dụ, nhưng lại chứa đựng những bài học vô cùng thực tế và sâu sắc cho người thầy tiểu học – những người đang ươm mầm tri thức và nhân cách cho thế hệ tương lai.
1. "Đạo Giả, Vạn Vật Chi Áo": Vẻ Đẹp Bao Dung Của Đạo
Lão Tử bắt đầu bằng cách mô tả bản chất của Đạo:
"Đạo giả, Vạn vật chi áo." (Đạo là túi áo của vạn vật.)
"Áo" ở đây không chỉ là cái áo mặc ngoài, mà còn là nơi che chở, nơi chứa đựng, là lớp vỏ bảo vệ. Lão Tử ví Đạo như "túi áo" của vạn vật, nghĩa là Đạo bao trùm, chứa đựng, che chở cho tất cả mọi thứ trong vũ trụ, không loại trừ bất kỳ ai hay bất kỳ điều gì.
Trong giáo dục: Lớp học của chúng ta, với sự dẫn dắt của người thầy, cũng nên là một "chiếc áo của vạn vật" – một môi trường bao dung, nơi mọi học sinh đều được chào đón, được bảo vệ, được chấp nhận, bất kể các em là ai, các em có hoàn cảnh hay tính cách như thế nào.
"Thiện nhơn chi bửu. Bất thiện nhơn chi sở bảo." (Là báu vật của người thiện, là nơi ẩn náu của người bất thiện.)
Đây là một trong những câu nói thể hiện sự bao dung đỉnh cao của Lão Tử. Đối với người thiện, Đạo là một báu vật quý giá để tuân theo và phát huy. Nhưng đối với người chưa thiện, Đạo không từ bỏ họ, mà còn là "nơi ẩn náu" – nơi họ có thể tìm thấy sự che chở, sự an toàn, và cơ hội để thay đổi.
Trong giáo dục:
Đạo là "báu vật": Đối với những học sinh ngoan ngoãn, lễ phép, chăm học, tình yêu thương và sự quan tâm của thầy cô là một "báu vật" giúp các em phát triển mạnh mẽ hơn.
Đạo là "nơi ẩn náu": Đối với những học sinh cá biệt, nghịch ngợm, chưa ngoan, lớp học và người thầy nên là một "nơi ẩn náu". Thay vì chỉ trích, xa lánh, hãy cho các em một nơi an toàn, một cơ hội để được yêu thương, để tìm lại sự bình yên và từ đó, tự mình thay đổi.
2. Sức Mạnh Của Lời Nói và Việc Làm: Tình Thương Vô Điều Kiện
Lão Tử sau đó chỉ ra giá trị của lời nói và việc làm, đồng thời khẳng định sự cần thiết phải bao dung với những người "bất thiện":
"Thiện ngôn khả dĩ thị tôn, Mỹ hành khả dĩ gia nhơn." (Lời nói hay có thể làm người khác được tôn trọng. Việc làm tốt có thể thêm niềm vui cho người khác.)
Lão Tử công nhận giá trị của lời nói và hành động tích cực.
Trong giáo dục: Thầy cô nên dạy các em về sức mạnh của lời nói tử tế và việc làm tốt. Một lời khen ngợi đúng lúc, một hành động giúp đỡ bạn bè không chỉ mang lại niềm vui cho người nhận mà còn giúp người cho được tôn trọng hơn.
"Nhơn chi bất thiện, Hà khí chi hữu." (Người bất thiện thì tại sao lại từ bỏ họ?)
Đây là một câu hỏi đầy tính nhân văn. Lão Tử đặt ra câu hỏi về lý do chúng ta lại từ bỏ những người chưa tốt. Ngụ ý rằng, dù là người thiện hay bất thiện, tất cả đều là một phần của Đạo, đều cần được yêu thương và che chở.
Trong giáo dục: Đây là bài học quan trọng nhất cho người thầy. Một học sinh cá biệt, nghịch ngợm không phải là một "sản phẩm lỗi" cần phải "loại bỏ". Thầy cô không nên từ bỏ bất kỳ học sinh nào. Thay vào đó, hãy tìm hiểu nguyên nhân sâu xa của hành vi chưa tốt đó, và mở rộng vòng tay bao dung, tạo cơ hội cho các em được thay đổi.
3. "Bất Như Tọa Tiến Thử Đạo": Giá Trị Cao Hơn Cả Quyền Lực
Lão Tử so sánh giá trị của Đạo với những điều vinh hoa phú quý nhất:
"Lập thiên tử, Trí tam công, Tuy hữu củng bích Dĩ tiên tứ mã, Bất như tọa tiến thử Đạo." (Khi lập thiên tử, đặt ba chức công, dù có ngọc quý đưa đi trước, ngựa tốt đi sau, cũng không bằng ngồi lại mà tiến cử Đạo này.)
Lão Tử cho thấy, ngay cả những nghi lễ trọng đại nhất của triều đình (lập vua, phong chức) hay những món quà quý giá nhất (ngọc, ngựa tốt) cũng không có giá trị bằng việc truyền bá, tiến cử Đạo.
Trong giáo dục:
Giá trị của Đạo: Điều quý giá nhất mà người thầy có thể truyền lại cho học sinh không phải là điểm số, giải thưởng hay thành tích cao, mà chính là những bài học về đạo đức, về cách sống hòa hợp với mọi người và với tự nhiên.
Nghề giáo là "tiến cử Đạo": Công việc của chúng ta chính là "tiến cử" những giá trị tốt đẹp, những bài học về Đạo vào tâm hồn học sinh. Đó là một công việc cao cả, có giá trị hơn cả những danh vọng hay của cải vật chất.
4. "Hữu Tội Dĩ Miễn Da?": Cái Quý Giá Nhất Của Đạo
Lão Tử kết luận bằng cách trả lời câu hỏi vì sao Đạo được quý trọng:
"Cổ chi sở dĩ quý thử Đạo giả hà? Bất nhật dĩ cầu đắc, Hữu tội dĩ miễn da?" (Người xưa quý Đạo này là vì điều gì? Không phải cầu mà được, có tội mà được miễn ư?)
Đây là một câu hỏi tu từ. Lão Tử muốn nhấn mạnh hai đặc tính quý giá nhất của Đạo:
"Bất nhật dĩ cầu đắc" (Không phải cầu mà được): Tức là Đạo không cần phải cầu xin, ban ơn, mà nó tự nhiên có mặt, tự nhiên chi phối vạn vật. Chúng ta chỉ cần thuận theo nó.
"Hữu tội dĩ miễn da" (Có tội mà được miễn): Đây là một ý nghĩa sâu sắc. "Miễn" không có nghĩa là xóa bỏ tội lỗi, mà là được "miễn" sự trừng phạt, được tha thứ, được cho cơ hội để thay đổi. Đạo luôn rộng lượng, luôn mở ra cánh cửa cho những người đã lầm lỡ.
Trong giáo dục:
Đạo của sự tha thứ và cơ hội: Người thầy nên là hiện thân của Đạo trong lớp học. Khi học sinh phạm lỗi, thay vì trừng phạt, hãy cho các em cơ hội để "được miễn", để sửa sai. Lòng bao dung và sự tha thứ của thầy cô chính là "Đạo" giúp các em học được bài học quý giá về sự chuộc lỗi và trưởng thành.
"Cố, Vi thiên hạ quý dã." (Cho nên, Đạo được thiên hạ quý trọng vậy.)
Chính vì sự bao dung, sự rộng lượng, sự tự nhiên và khả năng mang lại sự tha thứ mà Đạo được mọi người quý trọng.
Lời Kết: Người Thầy Của Sự Bao Dung và Tình Thương Vô Điều Kiện
Kính gửi quý thầy cô,
Chương 62 của Đạo Đức Kinh là một lời nhắc nhở sâu sắc về sức mạnh của sự bao dung và tình thương vô điều kiện trong công việc giáo dục. Nó mời gọi chúng ta:
Trở thành "Đạo" trong lớp học: Hãy là "chiếc áo của vạn vật", che chở và chấp nhận tất cả học sinh của mình.
Biết rằng Đạo là "nơi ẩn náu": Nhận ra rằng những học sinh chưa ngoan cần được yêu thương, được che chở và cần một cơ hội để thay đổi, chứ không phải bị từ bỏ.
Đặt Đạo cao hơn danh vọng: Hiểu rằng việc truyền bá những giá trị đạo đức, tình thương có ý nghĩa hơn bất kỳ thành tích hay giải thưởng nào.
Thực hành Đạo của sự tha thứ: Luôn mở rộng lòng bao dung, cho các em cơ hội để sửa sai và trưởng thành.
Khi chúng ta thực hành những nguyên tắc này, chúng ta sẽ không chỉ tạo ra một lớp học tràn đầy sự bình an, tình yêu thương và sự phát triển bền vững, mà còn tìm thấy sự an nhiên, hạnh phúc thực sự trong chính tâm hồn mình. Đó chính là con đường để trở thành một người thầy vĩ đại theo Đạo.

Nhận xét
Đăng nhận xét