Khi "Không Ham Muốn" Lại Thấy Kỳ Diệu, Khi Có "Mong Muốn" Lại Hiểu Rõ Mọi Điều: Bài Học Lão Tử Cho Giáo Viên Tiểu Học

Trong nhịp sống hối hả và áp lực của nghề giáo, đôi khi chúng ta mải miết với những mục tiêu, kế hoạch, và những "thước đo" cụ thể mà quên đi rằng, có những điều kỳ diệu nhất lại đến từ sự quan sát chân thành và không định kiến. Ngày hôm nay, tôi muốn cùng quý thầy cô suy ngẫm về một triết lý sâu sắc từ Lão Tử, bậc thầy của Đạo giáo, được trích trong "Đạo Đức Kinh":

"Cố, Thường vô dục, dĩ quan kỳ diệu; Thường hữu dục, dĩ quan kỳ kiếu." (Vì vậy, Luôn không ham muốn, để thấy được điều kỳ diệu; Luôn có ham muốn, để thấy được những biểu hiện.)


Câu nói này, thoạt nghe có vẻ huyền bí, nhưng lại ẩn chứa chìa khóa để chúng ta hiểu sâu sắc hơn về bản thân, về học sinh và về nghệ thuật giáo dục. Chúng ta sẽ cùng nhau khám phá ý nghĩa của "vô dục" (không ham muốn/không định kiến) và "hữu dục" (có ham muốn/có mục đích) và cách vận dụng chúng một cách khéo léo trong môi trường sư phạm tiểu học.

1. "Thường Vô Dục": Khám Phá Điều Kỳ Diệu Qua Cái Nhìn Không Định Kiến

"Thường vô dục, dĩ quan kỳ diệu" – Luôn không ham muốn (không định kiến), để thấy được điều kỳ diệu. "Vô dục" ở đây không có nghĩa là chúng ta thờ ơ hay không có mục tiêu. Ngược lại, nó là một trạng thái tinh thần của sự cởi mở, không bám chấp vào những suy nghĩ, phán đoán, hay kỳ vọng cá nhân. Khi chúng ta "vô dục", chúng ta có thể quan sát mọi thứ một cách chân thật nhất, để "thấy được điều kỳ diệu" (kỳ diệu của bản chất, của tiềm năng chưa được định hình).

Áp dụng vào công việc giáo dục tiểu học, "vô dục" mang đến những ý nghĩa vô cùng quan trọng:

  • Nhìn thấy tiềm năng vô hạn của mỗi đứa trẻ: Mỗi đứa trẻ là một thế giới riêng, đầy những bất ngờ và tiềm năng chưa được khai mở. Khi chúng ta "vô dục", tức là gạt bỏ đi những định kiến (ví dụ: "em này hơi chậm", "em kia hiếu động quá", hay "gia đình em này không quan tâm"), chúng ta sẽ nhìn thấy được bản chất trong sáng, tài năng tiềm ẩn và khả năng phát triển không giới hạn của các em.

    • Thực hành: Thay vì vội vàng dán nhãn hay so sánh, hãy dành thời gian quan sát các em một cách tỉ mỉ trong nhiều hoạt động khác nhau. Có thể một em học sinh không giỏi môn Toán nhưng lại có năng khiếu đặc biệt về hội họa, ca hát, hoặc khả năng quan sát tinh tế. "Vô dục" giúp chúng ta nhìn nhận giá trị của các em một cách toàn diện, không chỉ qua điểm số hay thành tích cụ thể.

  • Nuôi dưỡng sự tò mò và sáng tạo tự nhiên: Trẻ em vốn dĩ đã có sự tò mò vô hạn. Khi chúng ta không áp đặt quá nhiều mục tiêu hay kỳ vọng cụ thể, không vội vàng "uốn nắn" theo khuôn mẫu có sẵn, các em sẽ được tự do khám phá, thử nghiệm, và phát huy tối đa khả năng sáng tạo của mình. Đó chính là "điều kỳ diệu" của quá trình học tập tự nhiên.

    • Thực hành: Thay vì đưa ra một nhiệm vụ quá chi tiết, hãy tạo không gian mở cho các dự án nghệ thuật, kể chuyện, hay trò chơi xây dựng. Cho phép các em tự đặt câu hỏi và tự tìm kiếm câu trả lời (với sự hướng dẫn nhẹ nhàng). Khi đó, các em sẽ tự tạo ra những điều kỳ diệu mà chúng ta không thể tưởng tượng được.

  • Tạo môi trường học tập an toàn và thoải mái: Một giáo viên "vô dục" sẽ tạo ra một bầu không khí ít áp lực, nơi học sinh cảm thấy an toàn để thử, để sai, và để học hỏi từ những sai lầm. Điều này khác với việc giáo viên lúc nào cũng đặt ra tiêu chuẩn cao nhất hoặc quá lo lắng về kết quả.

    • Thực hành: Khuyến khích tư duy phát triển bằng cách khen ngợi nỗ lực và quá trình học hỏi, thay vì chỉ tập trung vào sản phẩm cuối cùng hoàn hảo. Chấp nhận sự đa dạng trong cách học và cách thể hiện của mỗi em.

2. "Thường Hữu Dục": Hiểu Rõ Các Biểu Hiện Qua Mục Tiêu Rõ Ràng

"Thường hữu dục, dĩ quan kỳ kiếu" – Luôn có ham muốn (có mục đích), để thấy được những biểu hiện. "Hữu dục" ở đây đại diện cho sự có ý định, có mục đích, có mong muốn cụ thể. Khi chúng ta "hữu dục", chúng ta sẽ tập trung vào các "biểu hiện" (khía cạnh cụ thể, đặc tính, hành vi, kết quả) của sự vật, hiện tượng. Điều này giúp chúng ta phân tích, đánh giá và định hướng rõ ràng.

Áp dụng vào giáo dục tiểu học, "hữu dục" là nền tảng cho việc giảng dạy có hệ thống:

  • Đặt ra mục tiêu học tập rõ ràng: Để truyền đạt kiến thức và kỹ năng một cách hiệu quả, chúng ta cần có mục tiêu cụ thể cho từng bài học, từng môn học. "Hữu dục" giúp chúng ta xác định rõ "điều gì cần đạt được" và "làm thế nào để đạt được".

    • Thực hành: Xác định rõ ràng mục tiêu bài học (ví dụ: "Học sinh sẽ nhận biết và đọc được các vần 'oa', 'oe'"), và xây dựng các hoạt động nhằm giúp học sinh đạt được mục tiêu đó. Việc này giúp việc giảng dạy của giáo viên có định hướng và học sinh có thể theo dõi sự tiến bộ của mình.

  • Đánh giá và phản hồi có trọng tâm: Khi chúng ta "hữu dục" với mong muốn thấy được "biểu hiện" của sự tiến bộ, chúng ta sẽ có phương pháp đánh giá cụ thể (bài kiểm tra, quan sát hành vi, sản phẩm học tập). Từ đó, đưa ra phản hồi chính xác giúp học sinh cải thiện.

    • Thực hành: Sử dụng các tiêu chí đánh giá rõ ràng cho một bài tập cụ thể (ví dụ: chấm điểm bài chính tả dựa trên số lỗi sai, đánh giá khả năng trình bày của học sinh khi thuyết trình). Phản hồi cần tập trung vào các "biểu hiện" cụ thể mà học sinh đã làm được hoặc cần cải thiện.

  • Quản lý lớp học và thiết lập quy tắc: Để lớp học hoạt động hiệu quả, giáo viên cần "hữu dục" trong việc thiết lập và duy trì các quy tắc, kỷ luật. Đây là những "biểu hiện" cụ thể của một môi trường học tập có trật tự.

    • Thực hành: Xây dựng nội quy lớp học cùng học sinh, và giải thích rõ ràng từng quy tắc (ví dụ: "giữ trật tự khi cô giáo nói", "chia sẻ đồ dùng với bạn"). Khi có vi phạm, giáo viên cần "hữu dục" để xử lý một cách công bằng và nhất quán.

  • Chẩn đoán và can thiệp kịp thời: Khi có những "biểu hiện" bất thường trong học tập hay hành vi của học sinh (ví dụ: khó tập trung, hay gây gổ, hoặc gặp khó khăn với một kỹ năng cụ thể), "hữu dục" thúc đẩy chúng ta tìm hiểu nguyên nhân và can thiệp kịp thời.

    • Thực hành: Ghi chép lại các biểu hiện cụ thể của học sinh, trao đổi với phụ huynh và chuyên gia để tìm ra giải pháp hỗ trợ phù hợp.

3. Nghệ Thuật Cân Bằng Giữa "Vô Dục" và "Hữu Dục"

Lão Tử không nói rằng một cái tốt hơn cái kia. Ông nhấn mạnh rằng cả "vô dục" và "hữu dục" đều cần thiết và bổ sung cho nhau. Điều kỳ diệu (Vô dục) và những biểu hiện cụ thể (Hữu dục) đều là hai mặt của cùng một thực tại.

Trong giáo dục, sự khôn ngoan của giáo viên nằm ở việc biết khi nào nên "vô dục" và khi nào nên "hữu dục":

  • Vô dục trước khi hữu dục: Hãy bắt đầu bằng cách "vô dục" – quan sát, lắng nghe và thấu hiểu học sinh một cách tổng thể, không định kiến. Điều này giúp chúng ta nhận ra tiềm năng và nhu cầu thực sự của các em. Sau đó, dựa trên những gì đã quan sát được, chúng ta mới "hữu dục" – đặt ra mục tiêu và phương pháp giảng dạy phù hợp.

    • Ví dụ: Trước khi lên kế hoạch bài giảng chi tiết về một chủ đề mới, hãy dành thời gian trò chuyện với học sinh để tìm hiểu về kiến thức nền và sự tò mò của các em (vô dục). Từ đó, điều chỉnh nội dung và phương pháp giảng dạy cho phù hợp với "biểu hiện" thực tế của lớp (hữu dục).

  • Linh hoạt chuyển đổi: Một giáo viên giỏi là người có thể linh hoạt chuyển đổi giữa hai trạng thái này. Đôi khi, chúng ta cần lui lại để cho học sinh tự do khám phá (vô dục). Đôi khi, chúng ta cần bước tới để hướng dẫn, điều chỉnh, và cung cấp kiến thức cụ thể (hữu dục).

    • Ví dụ: Trong một giờ học mỹ thuật, giáo viên có thể để học sinh tự do vẽ theo ý thích ban đầu (vô dục, để thấy sự kỳ diệu của sáng tạo). Sau đó, khi cần, giáo viên sẽ hướng dẫn cụ thể về cách pha màu, cách dùng cọ, hoặc cách tạo bố cục (hữu dục, để học sinh nắm được những "biểu hiện" kỹ thuật).

  • Tránh cực đoan:

    • Quá "vô dục" có thể dẫn đến việc thiếu mục tiêu, thiếu định hướng, học sinh có thể không đạt được các kỹ năng cơ bản cần thiết.

    • Quá "hữu dục" có thể khiến việc học trở nên cứng nhắc, áp lực, làm mất đi sự hồn nhiên và khả năng sáng tạo tự nhiên của trẻ.

Lời Kết

Kính thưa quý thầy cô,

Triết lý của Lão Tử về "vô dục" và "hữu dục" không chỉ là những khái niệm trừu tượng mà là những kim chỉ nam thiết thực cho mỗi giáo viên tiểu học. Nó nhắc nhở chúng ta về tầm quan trọng của việc:

  • Mở lòng quan sát: Để thấy được vẻ đẹp, sự hồn nhiên và tiềm năng vô hạn của mỗi đứa trẻ khi chúng ta buông bỏ định kiến (vô dục).

  • Định hướng rõ ràng: Để cung cấp kiến thức, kỹ năng và xây dựng môi trường học tập có cấu trúc, giúp các em đạt được những "biểu hiện" cụ thể của sự tiến bộ (hữu dục).

Hãy để sự khôn ngoan của Lão Tử soi sáng con đường giảng dạy của quý thầy cô, giúp chúng ta không chỉ là những người truyền đạt kiến thức mà còn là những người nuôi dưỡng tâm hồn, khám phá và phát triển trọn vẹn những "điều kỳ diệu" tiềm ẩn trong mỗi học trò thân yêu. 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Làm sao để con có thể nói “không” khi bị bạn bè rủ rê làm điều sai?

Cách xử lý khi con bị tổn thương bởi bạn bè, thầy cô hoặc chính cha mẹ

BROWN RABBIT AND BLACK SQUIRREL GO TO SCHOOL ON TIME