3 Người Thầy Âm Thầm Đã Thay Đổi Cách Tôi Làm Chủ Nhiệm

 Trong hành trình làm giáo viên chủ nhiệm lớp 3, chúng ta thường xuyên đối diện với những thách thức và niềm vui riêng. Có những ngày, chúng ta cảm thấy mình như một người hùng, giải quyết mọi vấn đề một cách trôi chảy. Lại có những ngày, chúng ta băn khoăn liệu mình đã làm đủ tốt, đã thực sự chạm đến trái tim của từng học trò.


Tôi cũng từng trải qua những cảm xúc ấy. Tôi đã học hỏi rất nhiều từ các khóa tập huấn, từ sách vở và từ những đồng nghiệp giàu kinh nghiệm. Nhưng có những "người thầy" đặc biệt, những người không đứng trên bục giảng, không cầm phấn viết, nhưng lại âm thầm thay đổi cách tôi nhìn nhận và thực hành công tác chủ nhiệm. Họ đã mang đến cho tôi những bài học sâu sắc, giúp tôi trở thành một giáo viên tốt hơn, một người chủ nhiệm thấu hiểu hơn.

Hôm nay, tôi muốn chia sẻ với bạn về 3 người thầy âm thầm đó.


1. Người Thầy Đầu Tiên: Chính Là Bản Thân Tôi (Thông Qua Sự Tự Phản Tư)

Nghe có vẻ lạ đúng không? Nhưng thực sự, người thầy đầu tiên và quan trọng nhất đã thay đổi tôi chính là việc tự phản tư – nhìn nhận lại bản thân một cách thường xuyên.

Khi mới vào nghề, tôi thường tập trung vào việc hoàn thành nhiệm vụ: dạy hết bài, quản lý lớp thật nghiêm, đảm bảo học sinh đạt điểm cao. Tôi ít khi dành thời gian để suy nghĩ sâu sắc về những tương tác của mình với học sinh, về những cảm xúc tôi đã trải qua, hay về tác động thực sự của lời nói và hành động của tôi lên các em.

Tuy nhiên, sau những ngày dài mệt mỏi, những lúc gặp khó khăn với một học sinh cá biệt, hoặc khi cảm thấy không hài lòng với cách mình xử lý tình huống, tôi bắt đầu tự hỏi: "Mình đã làm gì? Tại sao kết quả lại như vậy? Mình có thể làm khác đi không?"

Quá trình tự phản tư này diễn ra như thế nào?

  • Viết nhật ký nghề giáo: Như tôi đã từng chia sẻ, viết nhật ký là một công cụ cực kỳ hữu ích. Mỗi cuối ngày, tôi dành vài phút để ghi lại những sự kiện nổi bật, những cảm xúc, và đặc biệt là những câu hỏi trăn trở. Ví dụ: "Hôm nay, Nam lại không tập trung trong giờ học. Mình đã nhắc nhở nhiều lần nhưng em ấy vẫn vậy. Lẽ nào mình đã bỏ qua điều gì? Hay có nguyên nhân sâu xa nào đó khiến em ấy mất tập trung?"

  • Tự đánh giá sau mỗi tiết học/tình huống: Sau khi kết thúc một tiết dạy khó, hoặc giải quyết xong một mâu thuẫn trong lớp, tôi thường tự hỏi: "Điều gì đã diễn ra tốt? Điều gì cần cải thiện? Nếu có cơ hội làm lại, mình sẽ làm khác đi như thế nào?"

  • Lắng nghe "tiếng nói bên trong": Đôi khi, sau một tương tác, tôi có cảm giác không thoải mái hoặc có một linh cảm rằng có điều gì đó chưa ổn. Tôi học cách không bỏ qua những "tiếng nói" đó, mà dành thời gian để suy ngẫm kỹ hơn.

Bài học tôi nhận được:

Sự tự phản tư giúp tôi nhận ra những điểm mù của bản thân, những thói quen không hiệu quả, và những định kiến vô thức mà tôi có thể đang mang theo. Nó dạy tôi về sự khiêm tốn, rằng tôi không phải lúc nào cũng đúng và luôn có chỗ để học hỏi. Quan trọng hơn, nó giúp tôi phát triển trí tuệ cảm xúc, biết cách quản lý cảm xúc của mình và đồng cảm hơn với học sinh. Từ đó, tôi học được cách điều chỉnh phương pháp, lời nói, và hành động để phù hợp hơn với từng em, thay vì áp dụng một cách cứng nhắc.


2. Người Thầy Thứ Hai: Những Phụ Huynh Học Sinh

Ban đầu, tôi nhìn nhận phụ huynh chỉ đơn thuần là những người cần được thông báo về tình hình học tập của con em họ. Đôi khi, tôi còn cảm thấy áp lực khi phải đối diện với những kỳ vọng cao hoặc những lời phàn nàn. Tuy nhiên, sau một thời gian, tôi nhận ra rằng, phụ huynh chính là những người thầy tuyệt vời nhất đã cung cấp cho tôi cái nhìn sâu sắc và đa chiều về học sinh của mình.

Cách tôi "học" từ phụ huynh:

  • Chủ động lắng nghe: Thay vì chỉ nói về những điều tôi muốn phụ huynh biết, tôi bắt đầu chủ động lắng nghe những chia sẻ của họ. Họ nói về thói quen của con ở nhà, những sở thích đặc biệt, những lo lắng của con, hay những sự kiện quan trọng trong gia đình mà có thể ảnh hưởng đến tâm lý của con.

  • Coi phụ huynh là đối tác: Tôi thay đổi tư duy từ việc "thông báo" sang "phối hợp". Tôi mời phụ huynh cùng tham gia vào quá trình giáo dục con cái, cùng nhau tìm ra giải pháp cho những vấn đề của học sinh.

  • Đặt mình vào vị trí của họ: Tôi cố gắng hiểu những kỳ vọng, những nỗi lo của phụ huynh. Một người mẹ có thể lo lắng cho con vì con nhút nhát, một người cha có thể đặt kỳ vọng cao vì muốn con thành công. Hiểu được điều đó giúp tôi đưa ra những lời khuyên và hỗ trợ phù hợp hơn.

Bài học tôi nhận được:

Phụ huynh đã dạy tôi về sự phức tạp của mỗi đứa trẻ. Một em học sinh có thể rất năng động ở trường nhưng lại nhút nhát ở nhà, hoặc ngược lại. Tôi hiểu rằng mỗi hành vi của học sinh đều có nguyên nhân sâu xa, và đôi khi, những nguyên nhân đó nằm ngoài phạm vi lớp học.

Họ giúp tôi nhận ra rằng, để hiểu một đứa trẻ toàn diện, cần có sự phối hợp nhịp nhàng giữa nhà trường và gia đình. Tôi học được cách xây dựng mối quan hệ tin cậy với phụ huynh, biến họ từ "người nhận thông tin" thành "đối tác đồng hành". Chính sự thấu hiểu này đã giúp tôi áp dụng những phương pháp giáo dục cá nhân hóa hiệu quả hơn, và giải quyết các vấn đề của học sinh một cách toàn diện hơn.


3. Người Thầy Thứ Ba: Những Học Sinh "Khó Tính" Nhất Của Tôi

Đây có lẽ là những "người thầy" gây nhiều trăn trở nhất, nhưng cũng mang lại những bài học sâu sắc nhất. Những em học sinh được coi là "khó tính", "nghịch ngợm", "ít hợp tác" hay "chậm tiến bộ" chính là những người đã thử thách giới hạn của tôi và buộc tôi phải thay đổi.

Khi mới bắt đầu, tôi thường cảm thấy nản lòng hoặc thậm chí là bực bội trước những hành vi tiêu cực của các em. Tôi đã thử nhiều cách, từ nhẹ nhàng khuyên bảo đến nghiêm khắc răn đe, nhưng đôi khi kết quả không như ý.

Cách tôi "học" từ những học sinh này:

  • Tìm hiểu nguyên nhân sâu xa: Thay vì chỉ nhìn vào hành vi bề mặt, tôi bắt đầu tìm hiểu lý do đằng sau. Tại sao em ấy lại nghịch ngợm? Có phải em ấy đang thiếu sự chú ý? Có phải em ấy đang gặp khó khăn trong học tập mà không dám nói ra?

  • Thay đổi cách tiếp cận: Tôi nhận ra rằng mỗi em là một cá thể độc đáo và không thể áp dụng một phương pháp duy nhất cho tất cả. Với một em hiếu động, tôi cố gắng giao thêm nhiệm vụ hoặc cho em tham gia các hoạt động cần vận động. Với một em rụt rè, tôi tạo cơ hội nhỏ để em được phát biểu, được thể hiện bản thân.

  • Kiên trì và không bỏ cuộc: Có những em cần rất nhiều thời gian và công sức để thay đổi. Tôi học cách không nản lòng, mà kiên trì theo sát, động viên và ghi nhận từng chút tiến bộ của các em.

  • Học cách kiểm soát cảm xúc: Những tình huống khó khăn với các em đã rèn luyện cho tôi khả năng giữ bình tĩnh, không để cảm xúc tiêu cực chi phối hành động.

Bài học tôi nhận được:

Những học sinh "khó tính" đã dạy tôi về sự đa dạng của con người và về tầm quan trọng của sự thấu hiểu. Tôi học được rằng mỗi đứa trẻ đều có những câu chuyện riêng, những khó khăn riêng mà chúng ta không thể nhìn thấy ngay.

Quan trọng hơn, các em đã dạy tôi về lòng kiên nhẫn vô bờ bếntình yêu thương không điều kiện. Khi tôi dành thời gian để hiểu, để yêu thương và chấp nhận các em, tôi thấy được sự thay đổi kỳ diệu. Một em học sinh từng rất cá biệt có thể trở thành một người bạn tốt của cả lớp, một em từng chậm tiến bộ có thể bứt phá bất ngờ. Chính những thay đổi đó đã mang lại cho tôi niềm hạnh phúc và ý nghĩa thực sự của nghề giáo.


Lời Kết: Hành Trình Học Hỏi Không Ngừng

Ba "người thầy âm thầm" này – bản thân tôi qua sự tự phản tư, những phụ huynh học sinh, và những học sinh "khó tính" nhất – đã định hình lại toàn bộ cách tôi làm công tác chủ nhiệm. Họ đã mở ra cho tôi một thế giới quan mới về giáo dục, nơi mà sự thấu hiểu, kiên nhẫn và tình yêu thương là những yếu tố cốt lõi.

Là giáo viên chủ nhiệm lớp 3, công việc của chúng ta không chỉ là truyền đạt kiến thức mà còn là vun đắp tâm hồn, khai mở tiềm năng cho những mầm non tương lai. Và để làm được điều đó, chúng ta cũng cần phải không ngừng học hỏi.

Hãy mở lòng mình ra để đón nhận những bài học từ mọi phía, ngay cả từ những điều tưởng chừng như nhỏ bé nhất. Bởi vì, chính những bài học âm thầm đó sẽ giúp bạn trở thành một người thầy không chỉ giỏi về chuyên môn mà còn giàu lòng nhân ái, một người chủ nhiệm thực sự có thể chạm đến trái tim của mỗi học trò.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Làm sao để con có thể nói “không” khi bị bạn bè rủ rê làm điều sai?

Bé An Tập Viết

BROWN RABBIT AND BLACK SQUIRREL GO TO SCHOOL ON TIME